Rồi cũng rất lâu trôi qua, những đứa bạn đại học năm đó của tôi đều đã trở thành những người cha, người mẹ, họ là những người trưởng thành rồi, không còn lông bông nữa.
Triệu Quang Sơn trong quá trình du học đã yêu và sau khi ra trường cũng cưới luôn cô gái đó, cô bé đó ít hơn chúng tôi đến ba tuổi, một cô gái người Úc xinh xắn với làn da trắng và mái tóc vàng phất phơ. Phạm Đình Cường Nguyễn Thu Ngọc ba năm hai đứa, đủ nếp đủ tẻ cũng xem như là kết thúc có hậu, tôi đúng là không còn là cô công chúa duy nhất của Cường nữa, nhưng cuối cùng há chẳng phải tôi cũng đã tìm được tình yêu của mình rồi sao. Một Nguyễn Tiến Đức đã ở bên tôi mười bốn năm tuổi trẻ. Người còn cô đơn ở thời điểm hiện tại có lẽ chỉ còn anh Hưng, anh ấy cũng đã ba mươi hai tuổi, nhưng cú sốc năm ấy có lẽ quá lớn để quên đi, anh ấy vẫn là chưa thể quên đi người vợ chưa cưới và đứa con chưa chào đời của mình.
Tôi ôm bụng bầu nhìn hướng ra chân trời xa xa, ở Hà Nội thì lấy đâu ra chân trời, nhìn về phía những tòa nhà xa xa, tôi nhìn rất rõ tòa Lotte, cái tòa nhà có lẽ là cao nhất cái nội thành Hà Nội, nhớ lại thì cũng lâu thật, chưa gì cũng đã là chục năm trôi qua, kể từ khi chúng tôi mười bảy tuổi, từ cả khi mất đi anh Mạnh và trải qua cả quá trình mất đi ánh sáng dài đằng đẵng.
"Sao thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-va-chung-ta/3376293/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.