Tống Hân Nghiên chấn động, con ngươi trợn to, cô chiến tranh lạnh đã nhiều ngày như thế không để ý đến anh, trông thấy anh lại thấy phiền. Song, mỗi khi ban đêm cô mở mắt nhìn thấy anh cách cô chỉ một tấc, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cho dù bọn họ cãi nhau, còn chiến tranh lạnh, anh vẫn yên lặng ở cạnh bảo vệ cô, chẳng phải tình cảm mà cô muốn đơn giản vậy sao? Mà lý do cô không cúi đầu không thỏa hiệp chỉ vì chờ câu nói này của anh.
Anh kiêu ngạo như thế, ngay cả nhận sai cũng kiêu ngạo như vậy, sao cô còn có thể sỉ nhục sự kiêu ngạo. của anh được? 'Tống Hân Nghiên cảm thấy mình là người điển hình của câu nói vết sẹo lành rồi nên quên nỗi đau trước đó. Lúc trước, rõ ràng cô hận anh muốn chết, lúc này anh vừa tỏ ra yếu thế thì cô đã thỏa hiệp. Cô đưa tay đấm lên ngực anh, phí công muốn tìm lại cơn giận sau cùng của mình.
“Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, lúc anh bắt nạt tôi ra tay độc ác, bây giờ chỉ nói một câu đã muốn tôi tha thứ cho anh, không có cửa đâu!"
Thẩm Duệ để mặc nắm đấm như mưa rơi của cô đập lên lồng ngực anh, đối với anh mà nói, sức của cô chỉ như mèo gãi ngứa, vốn không đau không ngứa. Cô còn tức giận thì để cô trút giận một phen vậy.
Một lát sau, Tống Hân Nghiên đánh đến mệt mỏi, cô dựa vào vai anh thở dốc. Cô nhíu mày, trong giọng nói có vẻ ấm ức: "Sao cơ thể anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955282/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.