'Thẩm Duệ thấy tâm trạng của cô không tốt, anh quay đầu ở giao lộ phía trước, Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh: "Chúng ta đi đâu?"
Anh nháy mắt với cô, tỏ vẻ thần bí: "Đi rồi em sẽ biết."
Con đường này đi về phía nội thành cũ, Tống Hân Nghiên thấy anh tỏ vẻ thần bí nên cô không hỏi nữa, để mặc anh. Dù sao anh đi đâu thì cô đi đó, cô không tin anh dám bán cô đi.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước trấn cổ, nơi này là nhà cổ vào thời Minh Thanh. Sau khi Đồng Thành phát triển, vì muốn bảo vệ văn vật mà hoạch định khu vực này làm khu tham quan, hấp dẫn không ít du khách đến đây.
Cuối thu trong lành, mặt trời chói chang.
Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên nắm tay nhau thong thả đi dạo vào trong cổ trấn. Tính ra, rất hiếm khi bọn họ năm tay nhau tản bộ, hôm nay là cơ hội hiếm có, cũng xem như trải nghiệm lạ.
Thời tiết mát mẻ, trong cổ trấn có rất nhiều người, bọn họ là trai xinh gái đẹp khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Tống Hân Nghiên vừa gỡ bỏ lớp thạch cao trên chân, mặc dù chân đang dần lành lại nhưng đi đường vẫn cà thọt. Đi được một đoạn đường, cô thính tai nghe người khác bàn luận.
"Oa, người đàn ông đẹp trai quá, nhưng tiếc là lại tìm bạn gái đi khập khiễng."
"Đúng thế, đúng thế, bảo cô ta đi ra đi, tớ lên!"
Tâm trạng của Tống Hân Nghiên vốn không tốt, nghe những người này bàn tán, tâm trạng của cô càng u uất hơn. Cô nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955283/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.