Thẩm Duệ nhìn cô tránh mình như rắn rết, khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, anh bước thẳng sang bên kia, Tống Hân Nghiên lập tức va vào ngực anh. Thẩm Duệ nhanh tay lẹ mắt duỗi tay giữ chặt eo cô, lạnh lùng chế giễu: “Em gấp không chờ nổi muốn nhào vào lòng anh thế à?”
'Tống Hân Nghiên tức muốn chết, rõ là anh giở trò lừa bịp, ức hiếp cô bây giờ không linh hoạt mà. Cô chống tay lên ngực anh, lông mày nhíu chặt, mắng khẽ: “Buông tôi ra."
Thẩm Duệ không buông tay: "Em cầm quần áo đi đâu đó?”
"Tôi muốn tắm rửa."
“Bây giờ em không được tắm, vết thương trên đầu và chân không được dính nước.” Thẩm Duệ nhắc nhở cô.
Tống Hân Nghiên thở hồng hộc: "Vậy thì tôi lau người."
"Anh lau cho em." "Không muốn!" Cuối cùng, Thẩm Duệ đành phải thỏa hiệp, anh bế cô vào phòng tắm, đổ đầy nước nóng vào bồn, kê một chiếc. ghế đến bên cạnh rồi quay người đi ra ngoài. Khi đi đến cửa, anh đột nhiên quay đầu, hỏi: "Em thực sự không cần anh giúp?”
“Không!” Tống Hân Nghiên thẳng thừng từ chối, thấy anh mở cửa đi ra ngoài, cô ba chân bốn cẳng đi tới, nhanh chóng khóa chốt lại, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh bồn tắm, từ từ cởi cúc áo ngủ, dấu hôn trên người lộ ra dưới ánh đèn, nghĩ đến sự thô bạo của anh ngày hôm qua, cô lại cảm thấy khó chịu.
'Thẩm Duệ về phòng ngủ, nghe tiếng nước chảy ào. ào, anh đi thẳng đến bên giường, gấp gọn chăn bông trên sàn rồi cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955275/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.