Động tác húp cháo của Tống Hân Nghiên không hề dừng lại, Thẩm Duệ liếc cô, nói: "Cô ấy sẽ không hiểu lầm, đừng lo."
"Thẩm..." Trong lòng Liên Thanh Vũ bỗng có dự cảm xấu.
'Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên, không hề né tránh Liên Thanh Vũ và người làm, cúi người hôn lên má cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà dưỡng thương nhé em, đừng chạy lung tung, chờ anh vềt"
'Tống Hân Nghiên vuốt ve nửa gò má tê dại của mình, người làm và Liên Thanh Vũ đều đang ở đây mà anh chẳng kiêng dè gì hết. Dì Lan và hai cô bé giúp việc. che miệng cười trộm, chỉ có Liên Thanh Vũ là tái mét mặt mũi, trong lòng tràn đầy ghen tị xen lẫn oán hận.
'Thẩm Duệ đẩy ghế đứng dậy, bước nhanh ra khỏi nhà bếp, nhận lấy chiếc áo khoác dì Lan qua, mặc vào rồi rời khỏi biệt thự như một cơn gió.
Vị trí của nhà bếp vừa vặn có thể nhìn thấy bãi đậu xe bên ngoài, Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn anh mở. cửa xe ngồi vào ghế sau, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự. Cô thu hồi ánh mắt, đụng phải ánh mắt ghen tị của Liên Thanh Vũ.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Trong xe, Nghiêm Thành đang báo cáo về công việc và hành trình của ngày hôm nay, Thẩm Duệ đột nhiên cắt ngang lời anh ta: “Để trống khoảng thời gian từ ba rưỡi đến bốn rưỡi chiều, giúp tôi đặt lịch hẹn với ông cụ Liên:
"Vâng, tổng giám đốc Thẩm." Nghiêm Thành không bao giờ nhiều lời hay thắc mắc về mệnh lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955276/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.