Con ngươi Đổng Nghỉ Tuyền đột nhiên co rút lại, †rong mắt đầy tro tàn, thê lương cười nói: "Là tôi quá xem trọng ông rồi, Tống Chấn Nghiệp, đã như vậy, chúng ta không có gì để nói."
Dứt lời, bà ấy đẩy Tống Hân Nghiên vào bệnh việ 'Tống Chấn Nghiệp nhìn theo bóng lưng bật cường và cao ngạo của bà ấy, tại sao ông ta cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ? Ông ta xoay người lại, nhìn vợ con bên cạnh đài phun nước, chậm rãi đi tới, giơ tay tát thẳng vào mặt bà Tống.
Bà Tống bất ngờ không kịp đề phòng bị bạt tai đến lảo đảo, Tống Nhược Kỳ cũng choáng váng, hai mắt trợn †o trừng Tống Chấn Nghiệp, đây là lần đầu tiên ông ta ra †ay với bà Tống, còn hỏi một câu: "Bà ngại còn chưa đủ mất mặt à?"
Bà Tống ôm hai má sưng vù, khó tin trừng Tống Chấn Nghiệp, hoảng hốt: "Tống Chấn Nghiệp, thế mà ông lại đánh tôi vì con ả kia? Ông quên lời hứa của mình rồi ư, sao ông có thể đối xử với tôi như thế?"
'Tống Chấn Nghiệp nghiến rang nói: "San San, nếu bà hiểu đạo lý bằng một nửa Nghỉ Tuyền thì Tống thị đã không phá sản rồi, nhiều năm qua tôi vẫn luôn dung túng bà, để bà hình thành tính tình kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung. Thậm chí bà còn truyền những nết xấu đó lên người Nhược Kỳ, bà nhìn Nhược Kỳ bây giờ đi, bị bà hại thành dáng vẻ gì đây, chẳng lẽ bà không nên tự kiểm điểm lại bản thân một chút sao?"
"Bố, mẹ đã làm gì sai? Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955260/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.