Trong khu vườn của khoa điều trị nội trú, ánh mặt trời buổi trưa rất dồi dào, Đổng Nghi Tuyên đẩy Tống Hân Nghiên đến bên cạnh đài phun nước. Hơi nước trong suốt như pha lê, tạo thành một chiếc cầu vồng nhỏ bắc ngang qua không trung phía trên đài phun nước.
Tống Hân Nghiên vẫn còn nhớ giấc mơ đêm qua. Những gì Đổng Nghỉ Tuyền vừa nói khiến lòng cô ngày càng cảm thấy lo lắng, cứ luôn có cảm giác mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
Phía bên kia, bà Tống cũng đẩy Tống Nhược Kỳ ra ngoài tắm nắng. Hai mẹ con nhà kia đứng xa xa nhìn cô, sau đó đồng thanh hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường. Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, Đổng Nghỉ Tuyền nghe tiếng nhìn sang, trong mắt thoáng qua vệt khinh miệt, lập tức đẩy Tống Hân Nghên đi chỗ khác.
"Ai da, Nghỉ Tuyền, sao bà vừa thấy tôi đã đi thế?" Bà 'Tống quan sát Đổng Nghỉ Tuyền, hai mươi lăm năm trước, bà ta không xinh đẹp bằng người phụ nữ này, hai mươi lăm năm sau vẫn không thể đuổi kịp. Bà ta không quý phái được như Đổng Nghi Tuyền, mỗi khi đứng trước. mặt đối phương, dường như bà ta luôn kém hơn một bậc.
Tập đoàn Tống thị vốn có thể nhận tài trợ của Đổng Nghỉ Tuyền, sau đó không cần tuyên bố phá sản. Thế nhưng để giữ gìn tôn nghiêm của mình, bà ta cố gắng hết sức ngăn cản Tống Chấn Nghiệp nhận tài trợ, bà ta sẽ không bao giờ cho họ có cơ hội vấn vương không dứt.
Đổng Nghi Tuyên dừng bước, bà ấy chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955259/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.