“Em có não không hả? Bây giờ đang là mùa gì? Em mà tuỳ tiện nhảy vào như vậy, em có biết hậu quả đang chờ đợi em là gì không hả?” Lệ Ngự Hành nhíu mày thật chặt, từ sau khi Gia Trân trở về, anh ấy vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của cô. Thất tình đối với lứa tuổi này của cô, là một nỗi đau rất khó có thể chịu đựng.
Cũng giống như Gia Ngọc đã phản bội anh ấy, gả cho một người đàn ông khác vậy, nỗi đau ấy rất khó để phai nhạt trong một khoảng thời gian ngắn.
Lệ Gia Trân dùng sức muốn hất tay anh ấy ra, nhưng làm cách nào cũng không hất ra được, cô ấy nói: “Em không quan tâm hậu quả sẽ ra sao, em chỉ muốn tìm lại cái lắc tay đó thôi.”
Thấy em gái mình cố chấp như vậy, Lệ Ngự Hành dùng sức kéo cô xuống khỏi ghế đá, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đen lại, nói: “Anh tìm cho em.”
Nói xong, anh nhanh chóng cởi áo vest và giày da ra, sau đó đứng lên ghế đá uyển chuyển nhảy xuống sông hộ trạch giống như một vận động viên nhảy cầu. Động †ác của anh quá nhanh, Lệ Gia Trân không kịp ngăn cản, cô ấy ghé vào ghế đá thất thanh gọi lớn: “Anh cả, anh mau lên đây đi, nước sông hộ trạch lạnh lắm, anh mà bị bệnh thì phải làm sao?”
Nước sông hộ trạch rất sâu, đặc biệt là khu vực xung quanh căn đình giữa hồ này, ít nhất cũng phải sâu khoảng hai mét rưỡi, Lệ Ngự Hành vừa nhảy xuống là mất tăm mất tích luôn, Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955256/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.