Mặt Tống Hân Nghiên lập tức trầm xuống, mặc dù cô tự nhủ không phải để ý, nhưng vẫn bị tác động. Liên Thanh Vũ đối với Thẩm Duệ đúng là tà tâm không chết, nhưng cố tình cô ta ở trước mặt Thẩm Duệ lại rất biết giả vờ, cái đóa hoa sen trắng thối tha không biết xấu hổ này, xem ra là bám chặt lấy Thẩm Duệ rồi, khiến cô không thể lơ là chút nào.
“Sao tôi có thể hiểu lâm được? Một báu vật xinh đẹp lại gợi cảm như cô Bạch lắc lư trước mặt anh tư chừng ấy năm mà anh ấy không chút dao động, cho nên tôi thật sự rất yên tâm, chỉ sợ cô Bạch sẽ thất vọng thôi.” Tống Hân Nghiên nói xong, học bộ dạng ra vẻ của cô ta nói: “Ai da, ngại quá, tôi nhớ nhầm, họ của cô đâu phải họ Bạch.”
Sắc mặt Liên Thanh Vũ đột nhiên thay đổi, cô ta đã sớm lĩnh giáo khả năng nhanh mồm dẻo miệng của 'Tống Hân Nghiên, mà Tống Hân Nghiên cũng không phải người hiền lành gì, ngoại hình thì không xinh đẹp, không biết Thẩm Duệ coi trọng Tống Hân Nghiên ở chỗ quái nào nữa? “Cô Tống, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô, cô cứ dưỡng thương cho tốt đi, đêm nay tôi còn phải cùng Thẩm Duệ tham dự tiệc nữa, cô đừng ở không quá nha.” Liên Thanh Vũ ngạo mạn nói xong, vừa tính rời đi, thì cô ta bỗng nhiên cảm giác được có gì đó nóng ướt †rên mu bàn chân mình, cô ta cúi đầu xuống nhìn, thấy một con vịt từ trên mu bàn chân mình nhảy xuống, rồi “quạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955257/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.