'Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ tủi thân này của cô, anh khẽ cười nói: “Ăn cái gì bổ cái đó, đợi em xuất viện rồi, chúng ta sẽ đi ăn một bữa no nê để bù lại.”
'Tống Hân Nghiên lập tức cúi người nịnh nọt ôm lấy khuỷu tay anh, cười tủm tỉm nói: “Vẫn là anh tư hiểu em nhất, vậy em phải khoẻ nhanh lên mới được.”
“Bé mèo ham ăn." Thẩm Duệ chạm nhẹ vào chóp mũi tròn trịa của cô.
Khi hai người đang tình nồng ý mật, vịt con nấy giờ vân lăm lăm nhìn bọn họ ở bên cạnh cũng không chịu cô đơn một mình mà bất chợt kêu to hai tiếng “cạc cạc”. Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ lập tức đen như đáy nồi, ánh mắt sắc bén của anh lia qua, vịt con rén ngay tức khắc, núp ở trong ổ không dám kêu nữa.
Thẩm Duệ vô cùng hối hận, lúc ấy rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào của anh bị lệch mà lại coi một con gia cầm bỉ ổi như vậy thành thú cưng chứ? 'Tống Hân Nghiên bật cười thành tiếng.
Thẩm Duệ quay đầu, nhìn thấy trong mắt cô tràn đây ý cười, lấp lánh tựa như vô vàn ánh sao, giống vừa những vì sao mà anh đã nhìn thấy lúc ở dưới lầu, đẹp đế và chói mắt, anh chợt nảy lên suy nghĩ, duỗi tay nắm lấy cằm cô rồi nhìn chằm chằm cô với ánh mắt phức tạp sâu thẳm.
'Tống Hân Nghiên đột nhiên ngừng cười, động tác này của Thẩm Duệ rất có tính xâm lược, cô cụp mắt nhìn bờ môi mỏng của anh, cô chợt nhớ đến một câu mà mình đã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955255/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.