Người đàn ông xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng cao quý, trong ánh sáng mờ ảo, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, anh khẽ nhíu mày. Nhìn về phía trợ lý đứng cách đó một mét, nói: “Anh nói tiếp đi!”
Người trợ lý bước tới, đưa một chiếc máy quay mini cho người đàn ông, anh ấy kể: “Chúng tôi tình cờ gặp được người này, đã hơn hai mươi năm rồi, không còn mấy ai nhớ đến bà cụ Đổng và cháu gái nữa, nhưng nghe. nói năm đó chuyện này là một chuyện lớn, bà cụ Đổng trở thành một cụ già neo đơn, nhiều lần đến chính quyền thị trấn gây khó dễ, yêu cầu họ trả lại cháu gái cho bà. Chỉ là sự việc này nhanh chóng bị chính quyền thị trấn áp xuống, sau đó bà cụ Đổng phát điên, không lâu sau bà cụ Đổng nhận về một đứa trẻ và nói với hàng xóm đó là cháu gái của mình.”
Những ngón tay của người đàn ông thon dài trắng trẻo đều tăm tắp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Anh †a ấn những ngón tay dài của mình lên máy quay để phát đoạn video, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ già với khuôn mặt nhăn nheo, một giọng nói già nua vang lên trong căn phòng ký túc xá tối om: “Bà cụ đó rất đáng thương. Con gái bà ấy sau khi ly hôn đã ném một đứa trẻ cho bà ấy rồi bỏ đi với một người nước ngoài tóc vàng. Người ta nói rằng con bà không bao giờ quay lại. Bà cụ một mình nuôi đứa trẻ, coi nó như con đẻ, nhưng đâu biết đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/3955237/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.