“Chị Tống, chị với anh Tư yêu nhau, liên quan gì tới chuyện anh ấy là chú của chồng cũ chị? Chị yêu anh ấy, anh ấy yêu chị là đủ rồi, đúng không nào? Lệ Gia Trân nói.
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Gia Trân, nếu như mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi, em ra ngoài xem TV đi, chị nấu cơm đây.”
Lệ Gia Trân nhìn bóng lưng của cô, muốn nói lại thôi, cô bé đứng trước cửa một lát rồi xoay người đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên làm hai món mặn một món canh, vừa đặt thức ăn lên bàn thì chuông cửa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ đang treo trên tường, sắp 10 giờ rồi, ai còn tới muộn thế này?
Cô gọi Lệ Gia Trân tới ăn cơm, sau đó đi ra mở cửa. Nhìn qua mắt mèo, cô thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa, cô mở cửa: “Vào đi.”
Thẩm Ngộ Thụ gật đầu với cô, sau đó bước vào nhà, Tống Hân Nghiên vừa đóng cửa đã nhìn thấy Lệ Gia Trân chạy như bay vào phòng ngủ, đóng cửa đếm cái “Rầm”, sau đó khóa trái cửa.
Thẩm Ngộ Thụ sờ sờ mũi, anh xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên nói; “Cậu có thể xem tôi như người vô hình.”
Dứt lời, cô cũng đi thẳng về phòng của mình.
Điện thoại di động nhấp nháy đèn, cô cầm điện thoại lên xem, màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi nhỡ, khi nhìn thấy cái tên đó, cô ngẩn người, điện thoại lại tiếp tục vang lên, cô bấm nghe: “Alo?”
Thẩm Duệ đứng trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941200/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.