“Em không vượt qua được, cả ngày hôm nay em đã nghĩ, em nên tha thứ cho anh ấy thế nào đây. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, em lại chỉ nhớ tới hình anh tối qua anh ấy ở trên người Hạ Doãn Nhi…, Em không làm được, chị biết không? Vừa nãy lúc anh ấy hôn em, trong đầu em chỉ toàn là hình ảnh tối qua hai người đó lăn giường với nhau, em cảm thấy ghê tởm buồn nôn, em và anh ấy thật sự kết thúc rồi.”
Tống Hân Nghiên hiểu rõ cảm giác của cô, giống như Đường Diệp Thần chạy tới cầu xin cô tha thứ, khi đó trong đầu cô cũng toàn là hình ảnh anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, bắt đầu từ khi đó, cô đã biết cô và anh không thể nào nữa rồi.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy bi thương, Thẩm Ngộ Thụ không phải cố ý, nếu như hai người chia tay vì chuyện này, vậy thì quá đáng tiếc. “Gia Trân, từ giờ trở đi, chúng ta không nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua nữa, chỉ nghĩ tới những chuyện vui vẻ khi hai người ở bên nhau, nghĩ tới chuyện cậu ấy làm khiến em cảm động, nghĩ xem nếu em rời xa cậu ấy, em có thể sống tiếp được hay không. Đợi khi em tìm thấy đáp án, những hiểu lầm ngăn cách giữa hai người sẽ không còn tồn tại nữa.”
Lệ Gia Trân nhắm mắt, nước mắt rơi đầy mặt: “Nhưng mà em không nhớ được cái gì cả.”
“Vậy thì đừng nhớ gì hết, thả lỏng bản thân, ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy rồi lại nghĩ.” Tống Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941201/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.