Cho dù là bọn họ đã làm chuyện đó với nhau rồi, anh cũng phải khiến Thẩm Duệ ghê tởm hết phần đời còn lại.
Tống Hân Nghiên đẩy anh không được, anh đối xử với cô cực kỳ thô bạo, trong lòng cô chỉ cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng kêu gào, Thẩm Duệ, cứu em, cứu em!
Giống như là nghe được lời kêu cứu của cô, trên người cô bỗng nhẹ đi, sau đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ, cô mở mắt thấy Đường Diệp Thần đang nằm trên mặt đất, người đàn ông đang cưỡi trên người anh, nện từng nắm đấm lên mặt của anh ta.
Nguy hiểm được giải trừ, cô mới nặng nề thở hổn hển, ngồi sụp xuống dưới đất. Nhìn bóng lưng của người đàn ông, cô chợt bật khóc.
Liên Mặc nhìn Đường Diệp Thần bị đánh thành đầu heo, anh đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, không ngừng đạp vào hạ thân của anh ta, trong màn đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Liên Mặc đứng từ trên cao nhìn xuống, anh cảnh cáo nói: “Đường Diệp Thần, nếu như lần sau còn để tôi thấy anh quấy rối Hân Nghiên thì đừng trách tôi không khách khí.” Dứt lời, anh xoay người đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, nhìn thấy chiếc áo xám của cô đã bị kéo rách, anh cởi áo ngoài khoác lên vai cô, khom lưng ôm cô dậy, dẫn cô ngồi vào trong ghế phụ.
Liên Mặc bước lên, khởi động xe lái rời đi.
Trên đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941198/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.