Sau đó một khoảng thời gian, làm chuyện gì Diệp Thanh Hà cũng trở nên chịu khó cần mẫn, ngày trước nàng có một văn phòng làm việc ở Chu thị, nhưng nàng chưa từng đi làm, chỉ đến vui chơi nhảy múa, thích vác ghế ngồi cạnh Thích Nguyên Hàm, chống cằm ngắm Thích Nguyên Hàm chăm chú.
Bây giờ đi làm ở GM, thường xuyên ngồi cả một ngày, ngoan ngoãn ở yên, cho đến tối tan làm mới đi đón Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm về trước giờ làm, hôm nay cô có hẹn với Khương Lâm Nguyệt. Cô sửa soạn đồ đạc xong, nhìn qua đồng hồ đeo tay thấy đang còn sớm, vì vậy định đi qua chỗ Diệp Thanh Hà, mấy ngày nay không gặp được em ấy, trong lòng có chút nhớ em ấy.
Còn Khương Lâm Nguyệt thì cứ để bà ta đợi thôi.
Thích Nguyên Hàm gõ cửa, người ở bên trong nói một tiếng" Vào đi", Thích Nguyên Hàm đẩy cửa vào, thì thấy Diệp Thanh Hà ngồi ở bàn làm việc.
Diệp Thanh Hà cúi đầu đọc tài liệu, nơi sống mũi có đeo kính, nàng cầm bút máy xoay đôi vòng, lật tài liệu sang trang khác, ngẫm nghĩ mấy giây mới nhớ ra là có người đi vào.
Diệp Thanh Hà đầu cũng chẳng thèm ngước lên mà nói: "Đặt ở trên bàn là được, không có việc gì thì đi ra đóng cửa lại."
Thích Nguyên Hàm đi đến để đồ lên bàn.
Diệp Thanh Hà không có động tĩnh gì, đợi vài giây sau, nàng mới nhìn sang, phát hiện ra là một bông hoa hồng, nàng ngẩng đầu liếc qua. Rất nhanh, sự bất mãn trên khuôn mặt vừa rồi biến mất đi, nàng kinh ngạc thảng thốt: "Sao chị đến đây rồi?"
Thích Nguyên Hàm đứng sau lưng nàng ngó qua tài liệu của nàng, nói: "Đến đón em tan làm."
Diệp Thanh Hà cầm bông hoa hồng lên cúi đầu ngửi, khẽ nói: "Cảm ơn chị gái."
Thích Nguyên Hàm rất tò mò với cái kính trên cánh mũi nàng, Diệp Thanh Hà khi đeo kính mang vài phần nghiêm túc, nho nhã lịch sự, cô hỏi: "Gần đây cận thị hả?"
"Đây là kính chống mỏi mắt, em lấy từ chỗ Hoa Tưởng Dung đó," Diệp Thanh Hà tính tháo kính mắt xuống, Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần đâu, thế này đẹp lắm."
Có lẽ là do cô đã thấy đủ loại dáng vẻ lẳng lơ của Diệp Thanh Hà, thế nên rất làm lạ với cách ăn mặc của nàng hiện tại, có hơi hơi thích.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà chạm lên gọng kính, đẩy lên trên.
Thích Nguyên Hàm đi đến đứng đằng sau Diệp Thanh Hà.
Hôm nay Diệp Thanh Hà mặc một chiếc váy màu đỏ rượu cổ chữ V, áo khoác vest đen, trông có vẻ rất nghiêm khắc.
Sáng nay lúc nàng đi, Thích Nguyên Hàm không có cảm giác gì đặc biệt, bây giờ thì nhìn rất có khí chất.
"Không đợi được nữa, muốn đi rồi hả?" Thích Nguyên Hàm hỏi, cô đã chú ý đến, Diệp Thanh Hà đang xử lý những công việc về sau.
GM là công ty vốn đầu tư mạo hiểm, kinh doanh cũng không dễ dàng, rủi ro cao hơn bất động sản, hoạt động cũng rất rắc rối.
Diệp Thanh Hà còn chưa hé miệng trả lời, ngón tay của Thích Nguyên Hàm đã rơi trên bả vai nàng, xoa bóp nói: "Nếu như em muốn sang đó sớm, chúng ta có thể đi ngay ngày mai."
"Không phải, cũng không..." Diệp Thanh Hà chưa tính xong, nếu như đi thăm Đoàn Cự Phong, sẽ hơi xáo trộn kế hoạch của nàng. Nàng đang do dự không biết nên đi vào trước sinh nhật Thích Nguyên Hàm, hay là để sau sinh nhật đây.
Đi trước sinh nhật là không lấy được nhẫn đâu, không tặng cho Thích Nguyên Hàm được, sau sinh nhật lại đi gặp phụ huynh, cái nhịp điệu này nhanh quá, nàng sợ trong lòng Thích Nguyên Hàm không được vui.
Diệp Thanh Hà bổ sung một câu, "Em tính là, chúng ta rất ít khi đi chơi mà, thì làm nhiều việc thêm nữa, góp mấy ngày rảnh, em dẫn chị qua đó chơi hết mình."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, cô dựa vào bàn làm việc, nhìn Diệp Thanh Hà làm việc, Diệp Thanh Hà xử lý công việc đến đúng sáu giờ chiều mới tan làm. Thích Nguyên Hàm hẹn với Khương Lâm Nguyệt lúc bốn giờ, muộn đúng hai tiếng đồng hồ.
Lúc cô đến Khương Lâm Nguyệt vẫn còn ở đó, nhưng rất sốt ruột rồi.
Thích Nguyên Hàm đi vào một mình, Diệp Thanh Hà sang trung tâm mua sắm mua thức ăn, Thích Nguyên Hàm chỉ vào đồng hồ, nói với Khương Lâm Nguyệt: "Chỉ có hai mươi phút, bà nói nhanh lên."
Khương Lâm Nguyệt rất phật ý với cái thái độ này của cô, nhưng chỉ dám giận chứ chẳng dám nói, bà ta lôi tài liệu ra, là bản phân chia tài sản mới làm lại. Bà ta đã xem tin tức hai ngày này, xác định là Diệp Thanh Hà với Thích Nguyên Hàm đến với nhau rồi, e sợ Thích Nguyên Hàm thật sự sẽ ra tay với bà ta.
Ngày đó Chu Vĩ Xuyên đòi Thích Nguyên Hàm ly hôn, hắn tự cho rằng mình thông minh đã làm ra không ít chuyện đê hèn để Thích Nguyên Hàm tay trắng rời đi, nếu như Thích Nguyên Hàm kiện lại, hai bên dắt nhau ra tòa, Chu Vĩ Xuyên chắc chắn không được lợi gì.
Trước khi Khương Lâm Nguyệt đến đã phác thảo xong hợp đồng, bà ta đẩy bản hợp đồng sang cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Tài sản đứng tên Chu Vĩ Xuyên, tôi chia cho cô một nửa theo luật, còn một số khác là tài sản của tôi, để bồi thường cho cô."
Thích Nguyên Hàm cầm bản hợp đồng lên, cô mở trang giấy, nói: "Là đang bồi thường cho cái chuyện, bà đối phó tôi, mắng nhiếc tôi ngày trước ư?"
Cách dùng từ của cô có hơi gắt, Khương Lâm Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, đè lại cảm xúc trong lòng, chột dạ nói: "Có thể nói như vậy."
Xét về năng lực, Thích Nguyên Hàm rất nể phục Khương Lâm Nguyệt, khâm phục bà ta có thể đưa Chu Văn Bá lên đến cái chức chủ tịch, cũng có thể lập tức đá ngay ông ta đi khi Chu Văn Bá suy tàn. Nhưng...
Khâm phục là khâm phục, tổn thương vẫn tổn thương.
Thích Nguyên Hàm sẽ không vì khâm phục một người, mà xoa dịu đi những tổn thương bà ta đã gây ra cho cô, cô nói: "Ngày trước bà chửi rủa tôi, còn làm những chuyện khác nữa nhỉ, rõ ràng là con trai bà ngoại tình, bà còn muốn công khai là tôi ngoại tình trước mặt đám đông, vu khống tôi. Bà còn điều tra công ty tôi, còn vạch trần tôi trước Chu Kiến Nghiệp, uy hiếp tôi đập nhà ba tôi... còn rất nhiều rất nhiều nữa."
Thích Nguyên Hàm chiếm được nhà họ Chu, địa vị bản thân rất cao, Đường Nguyên còn hợp tác với Giant Wind, vậy con đường tương lai sau này sẽ mênh mông vô hạn.
Khương Lâm Nguyệt hít sâu, bà ta lại lôi thêm một bản tài liệu ra, nói: "Đây là vài căn nhà, với một mảnh đất xây dựng, cô có thể đọc kỹ xem bồi thường thế này đã đủ hay chưa."
Thích Nguyên Hàm rất hứng thú với đất xây dựng, cô cầm lên xem, mảnh đất này rất ngon, xem như Khương Lâm Nguyệt tặng free cho cô một mảnh đất.
Lần này Khương Lâm Nguyệt lỗ nặng rồi, bà ta nói: "Tôi chỉ hy vọng nước sông không phạm nước giếng, thống nhất hòa giải như vậy, tôi sẽ rút khỏi giới bất động sản, mấy cái chơi trò mưu kế này tôi không phải đối thủ của cô, nhưng nếu phải túm tóc giật đầu thật, tôi cũng rất khó chơi đấy. Tôi tin cô là người nói là làm, nếu như cô há miệng nói không đụng chạm đến tôi, cơ bản là tôi sẽ an toàn."
"Vậy con trai bà thì sao đây?" Thích Nguyên Hàm hỏi, "Bà chỉ trả cho phần của bà, vậy con trai bà thì phải làm sao, bà nỡ bỏ mặc con trai bà?"
Cứ cho là Thích Nguyên Hàm hòa giải, cũng chỉ hòa giải với bà ta, về phần của Chu Vĩ Xuyên hòa giải kiểu gì, cô nói: "Tôi nói thẳng, tôi có thể đồng ý hòa giải với bà, còn về con trai bà..."
Thích Nguyên Hàm nhận lấy đồ bà ta đưa cho, Khương Lâm Nguyệt thở dài một hơi, vào những lúc này bà ta chỉ có thể học theo chú ba nhà họ Chu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cứ cứng đầu cứng cổ đối chọi với Thích Nguyên Hàm, chỉ tay trắng tật mang mà thôi.
Khương Lâm Nguyệt nói: "Tôi thấy tôi khá đáng thương."
Thích Nguyên Hàm ờ một tiếng, chẳng muốn nghe câu chuyện bi thương của bà ta.
Những thứ mà Khương Lâm Nguyệt đem đến, đều là thứ bà ta đòi Chu Văn Bá, đưa hết nhà họ Chu cho Thích Nguyên Hàm, bản thân bà ta còn thêm một nửa.
Bà ta không ngu khi đưa số tiền lớn như vậy cho Thích Nguyên Hàm, mà là không còn đường nào khác nữa, chỉ có thể trốn tránh Thích Nguyên Hàm, đưa nhà họ Chu cho cô, dùng cách hòa giải để giảm số thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Khương Lâm Nguyệt cầm tài liệu đưa cho Thích Nguyên Hàm xem, đại khái là muốn ký cái tên, lưu lại chứng cớ. Thích Nguyên Hàm xác nhận không có vấn đề gì mới ký, Khương Lâm Nguyệt cất tài liệu xong là rời đi luôn, không hề lưỡng lự.
Trên chiếc xe Bentley đỗ ngoài cửa hàng, Chu Vĩ Xuyên mặt mày sưng vù ngồi ở ghế phụ lát, một bên má còn sưng cao chót vót, giống như bị người ta tát cho liên tiếp mấy phát.
Khương Lâm Nguyệt mở cửa xe vội ngó xem, đau lòng hỏi: "Mặt con bị sao thế? Sao lại thành ra như vậy, ai dám động vào con!"
"Không sao, đây không phải trọng điểm." Chu Vĩ Xuyên cau mày, không muốn nhắc đến cái chuyện này, thấy Thích Nguyên Hàm từ nhà hàng đi ra, hắn đẩy cửa xe ra, "Mẹ, con có thể đi nói với Nguyên Hàm đôi ba câu không, cô ấy mềm lòng như vậy, cô ấy nhìn thấy con như thế này chắc chắn sẽ xót con."
Khương Lâm Nguyệt thắt dây an toàn, nói: "Anh đừng có hòng."
Khương Lâm Nguyệt định chạy xe đi, Chu Vĩ Xuyên đã rút chìa khóa xe ra, dọa Khương Lâm Nguyệt giật nảy mình, suýt chút nữa đạp phải ga, bà ta quay đầu nhìn đứa con trai của mình.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Cái vết thương này của con là do Diệp Thanh Hà gọi người đến đánh, con phải đi nói với Nguyên Hàm, để cô ấy biết được Diệp Thanh Hà còn chưa thay đổi, Diệp Thanh Hà vẫn là một con điên."
"Anh nói ai đánh anh?" Khương Lâm Nguyệt giữ tay hắn lại, bảo hắn kể rõ.
Chu Vĩ Xuyên hơi tủi thân, nói: "Diệp Thanh Hà! Cô ta tìm người đánh con, mấy ngày này con đi đâu cũng có người đánh, mẹ ạ, người phụ nữ này tìm một đám người đánh con, cô ta muốn giết chết con..."
Lời còn chưa dứt, một tát của Khương Lâm Nguyệt đã giáng xuống.
Chu Vĩ Xuyên ngớ người, Chu Vĩ Xuyên vốn còn muốn Khương Lâm Nguyệt ra mặt giúp hắn, tốt xấu gì cũng an ủi hắn vài câu, ai biết được còn tát cho hắn thêm một cái, hắn che mặt hỏi: "Mẹ làm cái gì đấy?"
Khương Lâm Nguyệt mắng mỏ: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có mà đi chọc Diệp Thanh Hà, sao anh còn muốn đụng chạm đến cô ta! Anh muốn chết hả?"
Chu Vĩ Xuyên uất ức nói: "Không phải con đã nói rồi sao, là cô ta tìm người đến đánh con, con hoàn toàn không đụng đến cô ta, cô ta đánh con, còn nói sau này gặp con lần nào đánh lần đấy, sao mẹ còn trách con nữa rồi!"
"Thế anh không né cô ta được à?" Khương Lâm Nguyệt hận sắt không rèn thành thép, càng nhìn Chu Vĩ Xuyên càng thấy hối hận, tại sao bà ta có thể đẻ ra một thứ như vậy chứ. Bà ta nói: "Đã là lúc nào rồi, anh còn cho rằng Thích Nguyên Hàm dịu dàng, với loại người như anh cô ta sẽ dịu dàng sao? Nguyên nhân gốc rễ cô ta mâu thuẫn với Diệp Thanh Hà là gì, còn không phải là do ngay từ đầu anh đã ngoại tình, bởi vì anh hại Thích Nguyên Hàm rớt xuống biển! Ông nội anh không chạy khỏi kiếp tù ngục, người tiếp theo sẽ là anh, anh biết hay không hả! Sao tôi có thể sinh ra một đồ ngu như anh, người không có một chút ưu điểm gì, toàn là tế bào kém chất lượng của nhà họ Chu!"
Trong lòng Chu Vĩ Xuyên cũng hiểu rõ, hắn ngốc thì có ngốc, nhưng không ngu, biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào, hỏi: "Thế con phải làm thế nào đây, mẹ, Diệp Thanh Hà không bỏ qua cho con đâu, mẹ nói chuyện với Nguyên Hàm như thế nào rồi, cô ấy tốt tính, chắc có thể hòa giải nhỉ."
Khương Lâm Nguyệt nhìn dáng vẻ sợ sệt của Chu Vĩ Xuyên, thoáng nhắm mắt lại: "Tôi bảo cô ta giữ mạng sống cho anh rồi."
"Ý là gì?" Chu Vĩ Xuyên khó hiểu.
Khương Lâm Nguyệt giành lại chìa khóa, cúi đầu chỉnh chỉ dẫn đường, Chu Vĩ Xuyên nhìn theo, thấy bà ta chọn đồn cảnh sát, Chu Vĩ Xuyên hỏi: "Mẹ, mẹ muốn làm gì, mẹ muốn cho con vào tù à?"
Chu Vĩ Xuyên nhấn loạn xạ lên chỉ dẫn đường, sau đó nhìn Khương Lâm Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo, hai mắt đầy vẻ nghi ngờ, giọng điệu hắn không vừa, "Có phải bà muốn ôm tiền bỏ chạy hay không, bà cứ đòi ly hôn với ba tôi, ép lão ra đi với hai bàn tay trắng, có phải là muốn hại chết lão muốn tống tù lão không? Bây giờ thì đối phó với tôi, bà muốn tống cổ tôi vào tù, sau đó nuốt sạch tiền trong nhà, đến tôi bà cũng không bỏ qua? Bà ác độc thật đấy, bà tìm được nhà nào ngon hơn rồi, đúng không?"
Khương Lâm Nguyệt nhấc tay lên muốn tát cho hắn một cái, nhưng nhìn khuôn mặt kia của Chu Vĩ Xuyên, nửa ngày trời mà bà ta vẫn chưa tát, thấy hắn vừa bẩn lại vừa xót hắn đau. Ngón tay bà ta run rẩy, "Con nghĩ mẹ như vậy sao?"
Chu Vĩ Xuyên hứ một tiếng, trách móc nói: "Nếu như không phải do bà suốt ngày lải nhải, ép tôi tẩy não tôi, tôi sẽ không ly hôn với Nguyên Hàm, không phải tất cả đều do bà mà nên à? Bà còn không biết xấu hổ mà đi chỉ trích tôi..."
Khương Lâm Nguyệt nhìn đôi môi khép mở của Chu Vĩ Xuyên, tay đè lên vô lăng, không có sức lực nào mà đập hai phát, thoát khỏi Chu Văn Bá, nhưng vẫn không bỏ được đứa con này, bà ta vẫn còn đang trong vũng bùn nhà họ Chu.
Đây mới là đáng thương nhất.
Thích Nguyên Hàm đi ra khỏi nhà hàng, không nhìn dọc nhìn nghiêng, không chú ý đến tình hình ở bên đường, cô đưa đồ cho Bách Dư Nhu xem.
Bách Dư Nhu nói: "Cái bản này chỉ có tác dụng vẻ ngoài thôi, sau này bà ta mà còn muốn vực dậy, vẫn là một xấp giấy vô dụng thôi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cái này đối với tôi cũng là xấp giấy vô dụng."
"Hả?" Bách Dư Nhu ngờ vực.
Thích Nguyên Hàm lấy lại bản hợp đồng, nói: "Tôi nhận lời bà ta, không có nghĩa là Diệp Thanh Hà cũng đồng ý với bà ta."
Cô chưa từng can ngăn Diệp Thanh Hà báo thù Chu Vĩ Xuyên, Diệp Thanh Hà muốn báo thù ai là tự do của Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm sẽ chỉ uốn nắn Diệp Thanh Hà, việc nào làm đến đâu việc nào không được làm, dẫn lối cho nàng một con đường đúng đắn.
"Vợ chồng các người thật là..." Bách Dư Nhu cười ra tiếng, nói: "Hai người phụ nữ xấu xa, đối thủ nào mà gặp hai người là đen đủi lắm đấy."
"Không phải vậy đâu." Thích Nguyên Hàm khẽ nhướng mày, nói: "Chúng tôi có thể kiêu ngạo như vậy, là bởi vì đã làm đường lui cho nhau."
Cho dù có xảy ra chuyện gì, sau lưng cô có Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà là con át chủ bài của cô, còn Diệp Thanh Hà, bất kể có điên dại đến nhường nào, lý trí của nàng vẫn nằm trong tầm tay Thích Nguyên Hàm, nàng là một con chó dại phát điên, nhưng lại tự đeo xích cho mình, đưa dây xích vào tay Thích Nguyên Hàm.
"Được rồi." Bách Dư Nhu từ chối nghe câu chuyện tình yêu của cô, nói: "Hoa Tưởng Dung còn đang đợi tôi, tôi cũng phải đi ăn cơm đây, không nói chuyện với cô nữa."
"Được thôi," Thích Nguyên Hàm liếc qua đồng hồ, Diệp Thanh Hà sắp quay lại rồi, cô sang trung tâm thương mại bên cạnh tìm, cô nhìn trúng mấy cái kính ở tầng một, thấy hợp với Diệp Thanh Hà thì mua hết.
Diệp Thanh Hà mua sắm xong đi ra, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng đút vào túi.
Về đến nhà Thích Nguyên Hàm phụ thu dọn hành lý, nói đi là đi, ngày mai phải đi nước ngoài, tiện tay bỏ kính vào luôn.
Diệp Thanh Hà ngồi ở bên giường nhắn tin với nhà thiết kế, hỏi: [Ngày mai không có hàng được hả?]
Đối phương trả lời: [Rất xin lỗi, không có được, hôm qua cô mới xác nhận lại đồ hoạ thiết kế xong, chiếc nhẫn mà cô đặt, là nhẫn khảm, chế tạo tương đối phức tạp, lại còn là điêu khắc bằng tay nữa, ít nhất cũng phải mất ba ngày.]
Diệp Thanh Hà lại hỏi: [Thế làm xong thì có thể gửi đến cho tôi không? Hai ngày này tôi phải bay sang nước ngoài.]
Đối phương trả lời: [Cái này thì có thể.]
Diệp Thanh Hà yên tâm hơn phần nào.
Thích Nguyên Hàm tìm mấy bộ quần áo trong tủ ra, rồi gấp mấy cái áo sơ mi cho nàng, đều là kiểu cách nghiêm túc.
Diệp Thanh Hà nhìn thấy có hộp đựng kính, thì ngăn cô lại, "Cái này thì không cần bỏ vào đâu, qua đó em không làm việc nữa."
"Chưa chắc."
Thích Nguyên Hàm bỏ kính vào, nói: "Cũng chẳng phải chỉ khi làm việc mới dùng đến, có phòng thì vẫn hơn."
Buổi tối khi đi ngủ hai người vốn muốn làm trận, tịnh dưỡng lúc, nhưng lại sợ lỡ chuyến bay ngày mai, nên chỉ đơn giản xoa dịu đi cảm xúc đôi bên.
Thích Nguyên Hàm sáp tới khẽ hôn lên môi của nàng, "Ngủ sớm đi, kịp bay sớm mai." Vừa nói cô vừa khẽ quẹt lên cánh mũi nàng.
Ngày hôm sau, hai người xuất phát từ sớm.
Đến nơi là có người đón, trước khi họ đi có gọi cho Kha Quốc Diễu, nhưng đến đón bọn họ lại là một quý ông tóc vàng mắt xanh.
Quý ông này là quản gia nhà họ Đoàn, đã làm cho nhà họ Đoàn mười mấy năm. Thích Nguyên Hàm lịch sự chào hỏi với đối phương, Diệp Thanh Hà cũng học theo ra hình ra dáng.
Đến nhà họ Đoàn, một biệt thự trang viên rất to, xe chạy vào phải mất hơn mười phút mới đến chỗ ở, họ vừa xuống xe là có người giúp việc chạy đến xách hành lý. Ông quản gia nói: "Ngày mai cụ phải xuất viện, hai cô nghỉ ngơi xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sắp xếp đưa hai cô đến đó, hoặc là hai cô đợi ở nhà cũng được."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không sao, chúng cháu cũng đi đón ông Đoàn."
Người giúp việc đưa họ đến cửa, ông quản gia bảo họ đợi, Diệp Thanh Hà đẩy vali vào nhà, lúc nàng đi ra lần nữa, trong tay ông quản gia đã cầm thêm một túi tài liệu.
Ông quản gia nói: "Ngày mai hai bác gái của cô sẽ qua đây, chắc là về việc di chúc đấy, ông cụ bảo cô xem qua cái này trước."
Tài sản đứng tên Đoàn Cự Phong rất nhiều, trong túi này đựng tài sản của cụ, cụ vạch ra trước để Diệp Thanh Hà chọn.
Ông quản gia nói: "Biết là bây giờ cô không muốn tiếp nhận di sản, nhưng không phải trước đó ở trong nước cô đã ký hợp đồng mua bán chuyển nhượng cổ phần sao, đều liên can đến những thứ này hết, cô đọc kỹ nhé."
Diệp Thanh Hà nhìn thấy cái này là đau đầu, trong nước đã tăng ca liên tiếp mấy ngày, bây giờ còn phải tăng ca.
Thích Nguyên Hàm nói: "Nếu như em mệt rồi, sáng mai ngủ dậy hẵng xem."
"Sáng mai... Mấy bác gái kia của em, họ qua sớm lắm, sáu giờ sáng em phải bò dậy rồi, còn chưa điều chỉnh lại giờ giấc chênh lệch nữa, haizz."
Diệp Thanh Hà cầm theo tài liệu đi vào phòng, căn phòng này là căn phòng nàng ở ngày trước, rộng hai trăm mét vuông, có phòng khách, phòng sách, phòng tắm và phòng ngủ, thuộc không gian riêng tư của chính nàng.
Thích Nguyên Hàm ngắm nghía trong phòng khách, trên tường treo vài bộ ảnh, trông mờ nhạt không rõ, cô ngẫm nghĩ xem là tác phẩm nghệ thuật nào, tiến lên trước một chút, mới lờ mờ nhận ra quang cảnh này có đỗi thân quen.
Rất giống với sân trường đại học của cô, nhìn kỹ lại thì, phát hiện ra còn là cửa ký túc xá của cô nữa... không lẽ nào là Diệp Thanh Hà chụp trộm.
Quả thật là vậy, có thể nhìn ra cô đang đứng dưới gốc cây nhãn bên cạnh ký túc xá, chỉ chụp được góc nghiêng của cô.
Trên bờ tường trắng xóa, có hơn hai mươi bức ảnh, Thích Nguyên Hàm còn muốn xem mấy tấm ảnh khác, vừa bước đến đó, đôi mắt đã bị che đi. "Đừng nhìn."
"Hửm? Tại sao không thể xem?" Thích Nguyên Hàm hỏi vặn lại nàng.
Diệp Thanh Hà phả một hơi, nóng bỏng sượt qua tai cô, nói: "Ngày trước em biến thái lắm, từng chụp trộm chị rất nhiều lần."
"Sao chị không biết?" Thích Nguyên Hàm hỏi, cô nhớ đến bức thư tìm được trong sân nhà lần trước kia, Diệp Thanh Hà cho rằng bản thân quyến luyến không buông cô, là một hành vi rất biến thái. Cô vỗ về lên bàn tay che mắt cô của Diệp Thanh Hà, nói: "Ai nói Chiếc Lá Nhỏ của chúng ta là biến thái đấy? Cho dù có là biến thái, chị cũng rất thích nha."
"Chiếc Lá Nhỏ..." Cách xưng hô này đối với Diệp Thanh Hà có hơi xa xôi, đã từ rất lâu rồi nàng chưa nghe thấy tiếng gọi này, nàng khụt khịt gọi một tiếng chị ơi, sau đó bỏ tay xuống.
Thích Nguyên Hàm quay đầu cười với nàng, "Kể cho chị nghe về những bức ảnh này đi, chị đã tốt nghiệp năm sáu năm rồi, có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, tấm này chụp lúc nào thế."
Đối với Thích Nguyên Hàm, thời sinh viên mỗi ngày đều như nhau, không có kỷ niệm gì đặc biệt, nhưng với Diệp Thanh Hà thì khác, nàng chỉ có thể lén lút đi ngắm Thích Nguyên Hàm.
Nàng kể cho Thích Nguyên Hàm nghe về bức ảnh đầu tiên, được chụp vào ngày đầu tiên năm nhất của Thích Nguyên Hàm, lúc đó nàng còn nói chuyện với Thích Nguyên Hàm, đi đến hỏi xem Thích Nguyên Hàm có cần xách đồ giúp không.
Diệp Thanh Hà đóng giả người xa lạ đến bắt chuyện, Thích Nguyên Hàm không đưa đồ đạc cho nàng, mà nói: "Em đến để giúp chị của em xách đồ nhỉ, chị dọn gần xong rồi, em đi nghỉ ngơi đi."
"Ừm. Em là tình nguyện viên ở đây." Diệp Thanh Hà cố tỏ ra bình tĩnh.
Thích Nguyên Hàm cười nói: "Sao trường học còn tuyển học sinh cấp ba các em làm tình nguyện viên rồi?"
Diệp Thanh Hà thoáng ngây ngốc, rõ ràng nàng đã ra vẻ rất trưởng thành, nàng muốn hỏi một câu, lời còn chưa thốt ra, Thích Nguyên Hàm đã tự xách đồ lên lầu.
Nàng đợi mãi đợi mãi, đợi đến tối Thích Nguyên Hàm mới đi xuống, nhưng Thích Nguyên Hàm không nhìn thấy nàng, mà đi thẳng luôn.
Diệp Thanh Hà chỉ có thể chụp tấm ảnh lén lút giữ làm kỷ niệm.
Trên tường treo rất nhiều ảnh, không có tấm nào rõ ràng, Diệp Thanh Hà nói: "Nếu như chụp rõ ràng quá, thì ngày nào cũng sẽ nhớ chị mất, cứ không khống chế nổi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải là em biến thái, mà là chị không nhận được thư của em, nếu như chị nhận được thư của em, chắc chắn sẽ trả lời em."
Hai mắt của Diệp Thanh Hà rưng rưng nóng hổi, Thích Nguyên Hàm thật sự rất thương nàng, nắm lấy tay nàng ngồi trên sô pha, "Không phải biến thái, không điên, đối với chị em rất lý trí."
Những lời nói này chính là ánh nắng ban mai, thắp sáng đêm đen trong lòng nàng.
"Thật ạ?" Diệp Thanh Hà khẽ mím đôi môi.
Thích Nguyên Hàm gật đầu mạnh mẽ, "Thật."
Diệp Thanh Hà nói: "Lúc em biết chị sắp kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, em tính đợi đến khi hai người kết hôn, em sẽ cướp chị đi, em đi cướp hôn, không ngờ hai người chỉ lãnh giấy chứng nhận, không tổ chức hôn lễ."
"Em còn cướp dâu cơ à?" Thích Nguyên Hàm bỗng dưng có phần mong đợi, bị cướp hôn trong ngày hôn lễ sẽ là tình huống như thế nào đây.
Diệp Thanh Hà gật đầu, nàng lại nói: "Em đợi rất lâu, không đợi được hôn lễ của hai người, em liền muốn lái xe đi đâm chết Chu Vĩ Xuyên..."
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc hẳn lên.
Diệp Thanh Hà hạ thấp giọng xuống, nói: "Lúc em lái xe đến đột nhiên nghĩ là, hắn chết rồi, chị thành quả phụ, em chắc chắn phải ngồi tù, thì càng không có cơ hội nữa. Em chỉ đâm hỏng xe hắn, hắn thấy em là muốn làm quen với em, theo đuổi em, cho em nhà. Em nghĩ được thôi, cũng vừa thay em có thể đi tán tỉnh vợ hắn, theo đuổi vợ hắn. Cứ như vậy em đã chầm chậm đến bên chị rồi."
Những chuyện này Diệp Thanh Hà chưa từng kể, Thích Nguyên Hàm im lặng lắng nghe, nói thật thì đến cô còn có phần không hiểu nổi, rõ ràng Diệp Thanh Hà thích đến nỗi khổ sở đến vậy, tại sao vẫn còn kiên trì thích cô.
Thích Nguyên Hàm sẽ tự hỏi mình, thật sự đáng để được yêu như vậy ư.
Cô hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà khụt khịt mũi, sau đó cười lên, "Bây giờ thấy rất đáng đó."
Vốn dĩ Thích Nguyên Hàm còn muốn dạy bảo Diệp Thanh Hà đôi câu, nhưng nghĩ lại thì, có một người như vậy thích cô, loạn thì loạn thôi.
Cô bây giờ cũng là một tên hồ đồ.
Diệp Thanh Hà cười rất tươi, khuôn mặt vẽ đầy nét cười, những chuyện giấu trong lòng đã nói ra hết, nàng đứng dậy đi tắm, dáng vẻ rất phấn khích.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy ngắm nghía những bức hình, một tấm rõ ràng duy nhất chính là hôm tốt nghiệp, cô vứt mũ nhìn ống kính cười. Diệp Thanh Hà chụp trộm, chụp hình cô thành bóng chồng.
Xem xong cô đi tắm, lúc ra thì thấy Diệp Thanh Hà đang xem tài liệu,
Dáng vẻ chăm chú, đeo kính, khóe mắt còn ửng đỏ.
Nàng đeo chiếc kính mà Thích Nguyên Hàm mua, dây chuyền từ góc kính rũ xuống, có đôi chút khí chất hồi cổ, Thích Nguyên Hàm giơ tay khẽ chạm lên dây, nói: "Đẹp lắm."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, dáng vẻ rất nghiêm túc, mắt có hơi khô, nàng thoáng chớp mắng, than vãn nói: "Vẫn dùng để làm việc thôi."
Thích Nguyên Hàm dựa vào bàn thưởng thức, không biết là bị làm sao nữa, mỗi lần nhìn Diệp Thanh Hà đeo kính, nhìn Diệp Thanh Hà nghiêm túc đến vậy, cô lại có chút... không khống chế nổi, có chút muốn nghe Diệp Thanh Hà thở hổn hển.
Thích Nguyên Hàm chống tay ngồi lên bàn, Diệp Thanh Hà nhìn cô, không còn tâm trạng xem tài liệu nữa. Ngón chân của Thích Nguyên Hàm giẫm lên vai Diệp Thanh Hà, nói "Nhóc biến thái, qua đây."
Diệp Thanh Hà định tháo kính xuống, Thích Nguyên Hàm ngăn lại rồi nói: "Đừng, cứ đeo như thế này, rất đẹp." Cô đưa tay chỉnh lại kính của Diệp Thanh Hà, đầu ngón tay vởn vơ sợi dây chuyền bạc.
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu nhìn cô, lướt đến ghế làm việc, lướt đến xx của cô.
Sau đó, Thích Nguyên Hàm kéo váy ngủ lên, bên trong trống rỗng, cô không hề trốn tránh không hề thẹn thùng, dùng nét đẹp thuần thục kiều diễm của một người phụ nữ trưởng thành ra lệnh cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]