Chương trước
Chương sau
Diệp Thanh Hà có hơi phạm quy, bộc lộ hoàn toàn sự phong tình của mình, mỗi một động tác đều trêu chọc lòng người.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em muốn ngồi ở trên tự mình động hả?"

Diệp Thanh Hà cúi người, dứt khuya áo của Thích Nguyên Hàm, nói: "Đúng vậy, em động, chị cứ tận hưởng thoải mái đi."

Tận hưởng cũng không phải là không tốt.

Có lẽ là do hôm nay mới xác định yêu, thế nên hai người đều tương đối kích động, tính tranh giành hơn thiệt nổi lên, đều muốn nắm quyền chủ động.

Diệp Thanh Hà gợi tình quá, nàng biết mình quyến rũ chỗ nào, đẹp ở đâu, chiếc váy ngủ tơ lụa trượt xuống vai, rơi trên khuỷu tay nàng, Diệp Thanh Hà hơi cúi đầu, khẽ hôn lên vai mình, ánh mắt nhìn Thích Nguyên Hàm quyến rũ như lụa, như hồ ly tinh muốn câu đi con tim của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm hít sâu, nhắm mắt lại, cô không phản kháng nữa, "Được."

Cô thua Diệp Thanh Hà, không phải vì cô không đọ lại được với Diệp Thanh Hà, mà vì Diệp Thanh Hà dùng quỷ kế, cô chẳng thể đề phòng, chỉ có thể để mặc Diệp Thanh Hà mà thôi.

Ngón tay của Diệp Thanh Hà bắt đầu trượt xuống từ chiếc mũi của cô, đến bụng dưới cô, Thích Nguyên Hàm nhắc nhở nàng: "Tủ đầu giường có đó, ở bên chỗ chị."

Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, khẽ cắn lên môi cô một cái, hôn rất lâu, rồi thò tay mở ngăn kéo, lấy đồ ra, đưa đến bên miệng Thích Nguyên Hàm, nói: "Cắn ra."

Thích Nguyên Hàm không cử động, Diệp Thanh Hà tự cắn một góc, đưa cho Thích Nguyên Hàm cắn góc còn lại, xé ra, Diệp Thanh Hà lại nói, "Đeo cho em."

Chiếc váy ngủ mỏng manh của Diệp Thanh Hà không giữ nổi, rơi xuống hoàn toàn rồi, đôi mi khẽ chớp, thật sự lẳng lơ không điểm dừng.

Thích Nguyên Hàm bị cuốn hút bởi sắc đẹp của nàng, nắm lấy ngón tay nàng đeo lên hộ nàng, sau đó siết chặt ngón tay nàng, đến nỗi đầu ngón tay nàng đỏ hồng lên, cô nói: "Bây giờ để em đắc ý, trận tiếp theo em chờ đi."

Diệp Thanh Hà uy hiếp nói, "Nó đau bao nhiêu, lát nữa chị sẽ đau bấy nhiêu."

Tuy nhiên, sau đó Diệp Thanh Hà vẫn rất dịu dàng, chứ không hề không thương hoa tiếc ngọc như lời nàng nói.

...

Mây phía chân trời gợn sóng, ánh trăng rơi vào dải ngân hà, cuộn lên thác nước thủy triều trong đêm, khuấy loạn khiến cả đêm đen mất khống chế.

Ba tiếng sau, hai người nằm thẳng người nghỉ ngơi.

Như thể đánh nhau vậy, họ đều dùng không ít sức lực.

Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, kéo Diệp Thanh Hà vào chăn, muốn ôm nàng ngủ, kéo hai lần rồi cũng không kéo được nàng.

Diệp Thanh Hà vẫn ở bên kia ngọ nguậy qua lại, như bị tăng động vậy, nàng lấy mấy bịch khăn ướt, nói: "Em lau cho chị."

Thích Nguyên Hàm không từ chối, vừa rồi chuyện thân mật nhất cũng đã làm, loại chuyện này không cần thiết phải xấu hổ, cô khá tận hưởng cảm giác được Diệp Thanh Hà xoay đi xoay lại.

Diệp Thanh Hà lau trong lau ngoài, chắc là muốn thể hiện được uy lực bạn gái của mình, muốn thương cô một chút, lau cực kỳ tỉ mỉ, sắp lau đến mắt cá chân của Thích Nguyên Hàm rồi. Thích Nguyên Hàm nhấc chân, khẽ đạp nàng một cái, "Em còn chưa ngủ hả."

Ắt hẳn là ngày trước không có gan phóng túng, bây giờ đã xác nhận yêu, nên cứ muốn chứng minh bản thân. Diệp Thanh Hà nắm lấy mắt cá chân cô, ngón tay nhấn lên mu bàn chân cô, cẳng chân cô, rồi chạy đến vai của Thích Nguyên Hàm, sau đó nằm xuống cùng cô.

Thích Nguyên Hàm chôn mặt vào gối, Diệp Thanh Hà mong mỏi hỏi cô, "Chị ơi, chị thấy em làm bạn gái chị có ổn không?"

Thích Nguyên Hàm không trả lời, nàng lại sáp đến, hỏi: "Chị ơi?"

"Không làm nữa." Thích Nguyên Hàm buồn ngủ hừm một tiếng, không nghe thấy nàng đang nói gì, uể oải nói: "Ngày mai rồi làm, em đừng quậy nữa, mau ngủ đi, qua đây để chị ôm."

Trong lòng Diệp Thanh Hà đã có đáp án, biết rằng mình biểu hiện rất tốt.

Nàng nằm xuống, chân gác lên eo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã mệt, cũng buồn ngủ rồi, cảm nhận được động tác của nàng, thò tay véo đùi của nàng một cái, ôm nàng vào lòng, để Diệp Thanh Hà gối lên cánh tay cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngủ ngon, ngủ sớm đi."

Diệp Thanh Hà không trả lời, ngẩng đầu ngắm cô.

Nàng làm sao có thể ngủ được chứ, căn bản là không buồn ngủ tý nào, vừa rồi là do tim đập nhanh quá, người lâng lâng như đang mơ, bây giờ nhịp tim đã trở lại bình thường, chứng thực là mình đang hẹn hò yêu đương với Thích Nguyên Hàm, bắt đầu say đắm trong cảm giác đó.

Nàng đã mơ mộng quá lâu, trong mơ không nếm được vị ngọt, hiện thực lại có muôn vàn ngọt ngào, nàng vui vẻ hạnh phúc nghĩ ngợi, lại chống tay ngóc dậy, khẽ hôn lên trán Thích Nguyên Hàm, hôn tiếp, hôn rất nhiều lần.

Thích Nguyên Hàm không động đậy, chìm đắm trong giấc ngủ.

Diệp Thanh Hà nằm nghiêng chăm chú ngắm cô, muốn chụp mấy bức ảnh, lại sợ bị người khác nhìn thấy điện thoại sẽ lộ ra ảnh đẹp của Thích Nguyên Hàm, chỉ đành kiềm chế lại.

Rất muốn giấu cô đi.

Diệp Thanh Hà ngu si suy nghĩ, nàng xem bài đăng trên trang bạn bè tối qua, bên dưới có hàng loạt lời chúc phúc, có người quen có người không quen.

Nàng trả lời từng người một, mọi người bình luận na ná nhau, nàng trả lời lại phải tìm những từ ngữ khác nhau, trả lời gần nửa tiếng đồng hồ. Nàng nhấn vào biểu tượng nhỏ trên góc phải, thêm vài tấm ảnh mình chụp lúc trước.

[Bạn gái ngủ rồi, cảm giác như cả thế giới đều đang say giấc nồng.]

Đăng lên, lập tức có người like bình luận.

Diệp Thanh Hà vui chết đi được, lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra bên cạnh có một đám bạn cũng tốt, có thể chia sẻ đời sống tình cảm của nàng với người ta.

Nàng chơi đến ba bốn giờ sáng, ngủ được hai tiếng lại mở mắt ra.

Khi tỉnh giấc, Diệp Thanh Hà nhớ ra một chuyện khác, nàng phải đo kích cỡ nhẫn chứ, phải gửi số đo qua nhanh, để người ta còn làm xong nhẫn nhanh nhanh cho nàng.

Diệp Thanh Hà tặng Thích Nguyên Hàm không được nhiều quà, chủ yếu là do Thích Nguyên Hàm chưa từng nhận, trước kia chưa yêu, hai người phân chia giới hạn rất rõ ràng. Bây giờ không dễ gì mới có được nhau, Diệp Thanh Hà muốn tặng tất cả cho cô.

Thích Nguyên Hàm nằm nghiêng người, bàn tay để bên gối, cô thở ra nhẹ nhàng, sợi tóc rối bị thổi lay động, tựa như có một chú chuồn chuồn đang đậu bên trên, Diệp Thanh Hà cong ngón tay khẽ vuốt lên má của cô.

Sau đó, nàng lại gấp một mảnh giấy vệ sinh, cầm một đầu rồi vòng quanh ngón tay Thích Nguyên Hàm, động tác nàng rất cẩn thận nhẹ nhàng, sợ Thích Nguyên Hàm phát hiện ra.

Đột nhiên, ngón tay của Thích Nguyên Hàm khẽ động, đôi mắt cô cũng theo đó mà mở ra, "Không phải đã làm mấy lần rồi sao, sao mà vẫn còn đói khát đến vậy?"

Diệp Thanh Hà giật mình, suýt nữa giựt đứt giấy vệ sinh, nàng nhanh chóng rút mảnh dây giấy vệ sinh ra, nói: "Đúng vậy đó, đợi sắp khô cả người rồi đây, không chờ được nữa rồi."

Thích Nguyên Hàm trầm giọng cười khẽ, âm thanh khàn khàn, vừa rồi lên tiếng, mang theo sự uể oải khi còn mớ ngủ.

Cô nắm lại tay của Diệp Thanh Hà, nói: "Hôm qua không thỏa mãn em sao, sao em còn muốn nữa, ngủ mau đi, buồn ngủ lắm."

"... Ừm." Diệp Thanh Hà hôn lên má cô, ngắt phần thừa của mảnh dây đi, nhét giấy vệ sinh xuống dưới gối.

Hai mắt Thích Nguyên Hàm nhắm được một lúc, cảm nhận được ánh nắng nhảy múa bên ngoài cửa sổ, cô lại mở mắt ra, nói: "Trời sáng rồi hả?"

Diệp Thanh Hà chống cằm, nàng nhấc nửa người, chăn trượt đến eo, làn da nõn nà, như thể bôi thêm lớp dầu mật ong, ngón tay sờ lên đó, nhất định có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mịn, "Nếu chị muốn ngủ thì ngủ thêm một lúc cũng được."



"Đừng có mà quyến rũ chị." Tối qua Thích Nguyên Hàm đã cắn câu, hôm nay sao có thể bị nàng mê hoặc nữa. Cô chống tay ngồi dậy, Diệp Thanh Hà cũng dậy theo, tựa như rắn nước, từ đằng sau ôm lấy eo cô, má tựa vào vai cô, khẽ khàng cọ lên làn da cô.

Đến quần áo Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp mặc.

Cô rất bất đắc dĩ mà nói: "Đừng quấy, Diệp Thanh Hà."

"Gọi bạn gái." Diệp Thanh Hà nghiêm túc sửa cho cô, "Gọi bạn gái yêu ơi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em buông ra để chị mặc quần áo nào."

"Không được." Bàn tay của Diệp Thanh Hà lướt trên vòng eo cô, nói: "Em muốn chị gọi trước, phải gọi em trước."

Cái giọng điệu ngang ngượng này, Thích Nguyên Hàm thật sự hết cách với nàng, Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, nói: "Vâng, bạn gái."

Diệp Thanh Hà vẫn không buông, cứ bám víu lấy cô, như thể con rắn mỹ nhân, Thích Nguyên Hàm nhặt quần áo lên, cô mặc lên người, nói: "Phiền bạn gái yêu gắn lại cúc áo hộ chị."

Diệp Thanh Hà vuốt ve xương bả vai của cô, hỏi: "Chị không đi tắm ạ?"

Hôm qua quậy cả một đêm, người Thích Nguyên Hàm không thoải mái mấy, cô đẩy bàn tay đang ôm lấy mình của Diệp Thanh Hà ra, chân trần bước vào phòng tắm.

Diệp Thanh Hà theo sau cô vào phòng tắm.

Một lúc sau trong phòng tắm loáng thoáng nghe thấy vài tiếng thở hổn hển.

Hôm nay Thẩm Dao Ngọc có cảnh quay ngoại cảnh trên núi, hai người bận bịu đến chiều mới đi tìm cô ấy, chiếc xe của Thích Nguyên Hàm dứng dưới gốc cây bên đường, lúc xuống xe thì thấy Thẩm Dao Ngọc đang nói chuyện với người nào đó.

Thẩm Dao Ngọc tựa lưng vào thân cây, người phụ nữ kia đứng bên gốc cây, người đó ăn mặc rất nghiêm túc, áo dài quần dài, không biết là đã nói cái gì, Thẩm Dao Ngọc quay người định đi, người kia liền nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay cô ấy.

"Có chó săn ảnh." Diệp Thanh Hà nhắc nhở.

Thích Nguyên Hàm nhìn sang phía nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy một người ngồi xổm đằng sau giơ máy ảnh chụp Thẩm Dao Ngọc, Thích Nguyên Hàm nhấn còi xe, chó săn ảnh nhìn sang bọn họ, ngây ngốc cả người, sau đó chụp ảnh Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, rồi vác máy ảnh chạy như bay.

Thẩm Dao Ngọc nghe thấy tiếng còi xe, đi về phía xe của Thích Nguyên Hàm, cô ấy lên xe ngồi ở ghế sau, im lặng không nói gì.

Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy, "Nữ minh tinh diễn chung với cậu lần trước?"

Thẩm Dao Ngọc ừm một tiếng, ngả người ra sau, ngón tay siết lấy tay đỡ ghế sô pha, nhìn kỹ thì sẽ thấy trong bàn tay còn lại của cô ấy có một bông hoa hồng.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Cô ấy tìm cậu có chuyện gì thế?"

"Chẳng có chuyện gì đâu, đến để giải thích với tớ. Haizz, cái này có gì mà phải giải thích chứ." Thẩm Dao Ngọc thở hắt ra, quay mặt ra ngoài cửa sổ ngó nhìn, người kia vẫn đứng dưới gốc cây, quần dài áo dài màu đen, khẩu trang kính râm gì cũng không thèm đeo, ánh mắt thâm tình nhìn cô ấy, cảm xúc để lộ ra trên khuôn mặt tựa như không nỡ, để mình cô ấy ở đó... trông rất hiu quạnh.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cô ấy quay xong phim chưa?"

Thẩm Dao Ngọc lắc đầu, "Không rõ nữa, tớ quay phim xong thì nhận được tin nhắn của cô ấy, còn chưa kịp nói với cô ấy mấy câu, hai người đã đến rồi.

Thích Nguyên Hàm không hỏi nữa, nói: "Tớ nói với quản lý của cậu một tiếng trước, nghĩ cách đối phó. Nếu như cô ấy có lời chưa nói hết, tớ chở cậu quay lại."

Thẩm Dao Ngọc có hơi lưỡng lự, "Thôi, ừm, có chuyện gì thì nói bằng điện thoại cũng được." Cô ấy lại cầm điện thoại lên, ngón tay tùy ý lướt trên màn hình.

Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng, nói: "Cảm động rồi?"

Thẩm Dao Ngọc còn đang lén ngửi bông hoa hồng, bị cô nhìn trúng, rất ngượng ngùng nói: "Làm gì có, tớ chỉ... ngửi xem có thơm hay không."

Cũng có hơi thơm đấy.

Xe dừng lại ở chỗ bằng phẳng, Thẩm Dao Ngọc dẫn họ đến sườn núi, đoàn làm phim tạm thời dựng lều lên, Thích Nguyên Hàm tìm nơi bóng mát ngồi xuống.

Có một đoàn nhân viên đang ngồi chơi bài trên cỏ, trông vẻ giống với bài Tarot dùng để bói toán. Diệp Thanh Hà có phần hiếu kỳ, nàng hỏi: "Cái gì cũng tính được hả."

Cô gái gật đầu, "Nhưng chỉ tính được trong tương lại gần, quá xa thì không tính được."

"Thì tương lai gần đi." Diệp Thanh Hà liếc qua Thích Nguyên Hàm, thấy Thích Nguyên Hàm không chú ý đến nàng, nhỏ tiếng hỏi: "Cô bói giúp tôi, nếu như tôi nhân lúc tặng nhẫn cầu hôn luôn, có thể thành công hay không."

Trợ lý bảo nàng rút ba lá bài, Diệp Thanh Hà chọn đi chọn lại, trợ lý lật ra xem, lắc bay đầu nói: "Thế này, chị rút phải ba lá ngược rồi."

"Lá strength ngược, lá knight of cups ngược, lá the lovers ngược."

Trợ lý giải thích rất sinh động dễ hiểu, nghe vẻ là đã rút được ba lá bài tình yêu, nhưng Diệp Thanh Hà xui đấy, ngược hết, kết quả không tốt.

Diệp Thanh Hà nhíu mày hỏi: "Thế là không thành công hả?"

"À, thì chắc là thế... nhỉ." Trợ lý không dám nói, sợ nàng nổi giận.

Thích Nguyên Hàm đi đến, đứng bên cạnh nàng bổ sung thêm một câu, "Không tệ nha, strength xuôi, knight of cups xuôi, the lovers xuôi, ba lá rất tốt đấy, cơ bản là cầu được ước thấy mọi việc suôn sẻ, em hỏi về vấn đề gì thế?"

Diệp Thanh Hà nói: "Là... một vấn đề đơn giản thôi."

Thích Nguyên Hàm ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh, ba lá bài vốn đang ngược, dùng góc nhìn của cô thì đã thành xuôi rồi, cô nói: "Vậy thì vấn đề của em chắc chắn sẽ thành công đó."

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị biết chơi cái này hả?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngày trước hồi còn đi học, thấy hay nên học theo một chút. Lá bài ngược hay xuôi thì phải xem chọn về phía nào, chọn phía của chị là xuôi, còn chọn phía khác là ngược, sai một ly đi một dặm, phụ thuộc vào sự lựa chọn của bản thân. Em chọn phía nào?"

Diệp Thanh Hà không chọn phía, trợ lý trực tiếp nhường đường nhường lối, nàng nói: "Vậy em chọn phía của chị." Cái chuyện cầu hôn này có tin thần thánh phương nào cũng vô dụng, nàng nói: "Em tin bạn gái của em."

Thích Nguyên Hàm xoa đầu nàng, "Có ý tưởng gì thì cứ làm, gặp phải vấn đề gì thì nói với chị, chị giải quyết giúp em."

Diệp Thanh Hà trả lời rất to, "Vâng!"

Thích Nguyên Hàm cười tươi trò chuyện với trợ lý đôi câu, trợ lý cực kỳ nể phục cô, Diệp Thanh Hà mà nổi giận lên thì chính là một kẻ điên, không ai dám đắc tội, nhưng Thích Nguyên Hàm lại có thể dỗ nàng vui vẻ dễ như trở bàn tay.

Diệp Thanh Hà ngồi xổm bên ngoài tiếp tục chơi với họ. Thích Nguyên Hàm thấy nóng, vào lều tìm Thẩm Dao Ngọc.

Thẩm Dao Ngọc đang uống nước ép dưa hấu, đưa một ly cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Cậu nhận ra chưa, bây giờ Diệp Thanh Hà cứ hở miệng cái là văng bạn gái của tôi ra."

"Hửm?" Thích Nguyên Hàm không nhận ra thật, cô thấy Diệp Thanh Hà gọi gì cũng bình thường mà.

Thẩm Dao Ngọc liền nói: "Em ấy gọi cậu một tiếng bạn gái, cậu đáp lời rồi, em ấy sẽ kêu liên tục, liên tiếp mấy tiếng bạn gái lận? Như thể gọi như thế nào cũng không đủ ý. Ái chà, ngọt sâu răng rồi đây."

Cô ấy che hàm của mình, dạo này răng đau thật, trông thấy Diệp Thanh Hà quấn Thích Nguyên Hàm như vậy lại càng đau hơn.

"Cậu nói như vậy..." Thích Nguyên Hàm híp mắt nhìn Diệp Thanh Hà, mang vẻ có hơi xấu xa.

Thẩm Dao Ngọc chấm hỏi đầy mặt, thấy Thích Nguyên Hàm trở nên hơi xa lạ rồi, không phải Thích Nguyên Hàm ngày trước mà cô ấy quen nữa, Thích Nguyên Hàm mà cô ấy quen sao có thể lộ ra cái vẻ mặt triền miên, dính người như vậy.

Diệp Thanh Hà chơi ngấy rồi, quay lại hỏi: "Sao thế? Bạn gái."



Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, lại gọi một tiếng "bạn gái".

Hết tiếng này đến tiếng khác, tựa như tiếng vọng nơi khe đồi, không ngừng vọng lại, cho đến khi dần dần nhỏ xuống rồi tan biến.

Thích Nguyên Hàm liếc qua Thẩm Dao Ngọc, gật đầu, khen Thẩm Dao Ngọc quan sát rất kỹ càng chi tiết.

Thẩm Dao Ngọc được hai người họ chọc cho cười tươi.

Diệp Thanh Hà cứ xịch ghế ra sát Thích Nguyên Hàm, sau đó quấn lấy Thích Nguyên Hàm, hai người tựa vào nhau xem điện thoại của Thích Nguyên Hàm.

"Có cái gì hay đâu." Thích Nguyên Hàm không hiểu nổi, cô chỉ xem tạp chí công việc thôi.

Diệp Thanh Hà khẽ nói: "Em có xem công việc đâu, là ngắm chị, bạn gái à."

Sau khi hai người xác định yêu đương, Diệp Thanh Hà ngày ngày dính chữ "bạn gái" trên miệng, giống như đứa trẻ nhận được một món đồ chơi mới, có chơi như thế nào cũng không ngán.

Một lúc sau Thẩm Dao Ngọc siết lấy điện thoại đi ra ngoài, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng hôn lên môi Diệp Thanh Hà một cái, sau đó ép ngón tay lên môi mình, khẽ suỵt một tiếng, để nàng đừng nói ra.

...

Hai người ở đây cũng khá lâu rồi, chuẩn bị quay về. Ban ngày Thẩm Dao Ngọc còn phải quay phim, không có thời gian tiễn cô.

Bọn họ xuống máy bay mới mở điện thoại, đi đến cổng chính, Thích Nguyên Hàm nhận được cuộc gọi của thư ký, lúc định mở miệng nói chuyện, Thích Nguyên Hàm cảm nhận được có camera đang chĩa vào mình.

Thích Nguyên Hàm giơ tay che mặt, nắm lấy điện thoại, khẽ hỏi trợ lý: "Xảy ra chuyện gì thế, sao nhiều phóng viên như vậy, fan nhà nào đến đón thần tượng đấy?"

Ngày trước bọn họ cũng gặp một lần, còn bị chụp lên hot search luôn.

Thư ký nói: "Là chị lên hot search rồi, hôm nay giới truyền thông tung ảnh của chị và tiểu thư Diệp, còn là ảnh hai người tay trong tay, hôn nhau."

Thích Nguyên Hàm đã hiểu là xảy ra chuyện gì rồi, cô đội mũ lên cho Diệp Thanh Hà, kéo vành mũ thấp xuống, nắm lấy tay nàng đi xuống cầu thang.

Hai người rất ít khi đi lối ra dành cho khách vip, với lại hai người không có fan cũng không kiếm miếng cơm nhờ lưu lượng, hiếm khi có người chụp ảnh bọn họ.

Lần này chụp cô ngây ngốc luôn rồi đây, đi được hai bước mới thấy đi sai đường, cô tìm một chỗ rộng rãi đứng yên, tránh ảnh hưởng đến giao thông.

Phóng viên hỏi rất sắc bén, đều là cái gì mà có phải Thích Nguyên Hàm đang hẹn hò với Diệp Thanh Hà không, sau đó là nhà họ Chu, Đường Nguyên, Twind sẽ có thay đổi như thế nào.

Nếu như hai người đến với nhau, sẽ có tác động rất lớn đến thị trường và doanh nghiệp.

Hai ngày này Thích Nguyên Hàm chỉ lo yêu đương với Diệp Thanh Hà, có nghĩ được nhiều đến thế đâu, bây giờ hai người bị tung tin yêu nhau, thì chính là hôn nhân thương mại.

Thích Nguyên Hàm không trả lời câu hỏi của phóng viên, chỉ nắm lấy tay của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà im lặng không lên tiếng, tựa như được Thích Nguyên Hàm bảo vệ ra sau lưng.

Có một vài phóng viên để camera rất vô duyên, sắp đụng đến miệng của Thích Nguyên Hàm luôn rồi, lúc này Diệp Thanh Hà sẽ giơ tay ra, chắn ống kính của đối phương, lạnh giọng nói, "Anh lịch sự chút đi."

Người chụp ảnh lập tức đuổi theo Diệp Thanh Hà hỏi, chĩa camera vào nàng, hỏi tin tức nội bộ. Đám người này phiền phức cực kỳ, như kiểu không biết mặt dày là gì.

Rõ ràng là mối quan hệ có thể nhìn rõ bằng mắt thịt, mà bọn cứ phải hỏi đôi câu, cứ phải hỏi suông thế này à, nếu như không làm như thế này, không chừng Thích Nguyên Hàm còn vui vẻ trò chuyện với bọn họ.

Đợi xe của công ty đến, Thích Nguyên Hàm nắm tay Diệp Thanh Hà, dẫn nàng lên xe trước, mình thì trả lời câu hỏi của phóng viên: "Là đang hẹn hò, cảm ơn quan tâm."

Thư ký lái xe về nhà Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lướt tin tức, chỉ mới được lúc mà hot search đã bạo rồi. Nửa tiếng đồng hồ sau họ về đến nhà, trang mạng nước ngoài cũng bắt đầu cập nhập tin tức.

Diệp Thanh Hà gắn mác cháu gái thần cổ phiếu, ở nước ngoài rất được quan tâm chú ý đến. Các trang web nước ngoài điên cuồng đăng tin yêu đương của Diệp Thanh Hà, cái tên của Diệp Thanh Hà được gắn lên trên đầu, trong nước thì là tên của Thích Nguyên Hàm, trông rất giống hot search đôi.

Hai người vừa ngồi xuống, điện thoại của Diệp Thanh Hà đổ chuông, nàng đưa cho Thích Nguyên Hàm xem. Thích Nguyên Hàm gật đầu bảo nàng nhận, chuyện yêu đương bị phơi bày cũng không phải là chuyện xấu, đối với hai bên công ty chỉ có lợi chứ không có hại.

Diệp Thanh Hà bật loa điện thoại lên, đợi đầu bên kia mở lời trước, Kha Quốc Diễu trầm mặc mấy giây, Diệp Thanh Hà thẳng thắn luôn, "Tôi hẹn hò với chị gái rồi, có gì phải nhắc nhở à?"

Kha Quốc Diễu chỉ nói: "Không nhắc nhở gì cả, chỉ là báo nước ngoài đã đưa tin, ông nội của cô thấy rồi, cô có thời gian thì về thăm ông nội một lát."

Bây giờ Diệp Thanh Hà đang trong giai đoạn mới yêu cháy bỏng, nàng không muốn đi lắm, hỏi: "Sức khỏe ông dạo này thế nào?"

Kha Quốc Diễu nói: "Vẫn ổn, chỉ là cụ nghe nói cô hẹn hò, cấp bách muốn gặp mặt bạn gái của cô, thế nên mới bảo tôi gọi điện hỏi cô."

Thích Nguyên Hàm ở bên cạnh nghe thấy thế, rất ngạc nhiên, ông nội của Diệp Thanh Hà biết bọn họ yêu đương rồi? Cô ngả người gần Diệp Thanh Hà hơn, cùng nghe với nàng.

Diệp Thanh Hà hiểu được gật đầu, dường như đang hỏi ý kiến của Thích nguyên Hàm, hỏi cô xem có muốn đi thăm Đoàn Cự Phong hay không.

Thích Nguyên Hàm không hiểu biết nhiều về Đoàn Cự Phong, chỉ nghe Diệp Thanh Hà nhắc đến dăm ba câu, cảm giác Đoàn Cự Phong phải rất hiền từ, rất chiều Diệp Thanh Hà.

Cô không chắc chắn cho lắm, cầm tờ báo che mặt mình, Diệp Thanh Hà kéo tờ báo trong tay cô xuống, hỏi: "Đi không?"

Kha Quốc Diễu nói: "Nếu như có thời gian, hai người cùng qua đây đi. Sức khỏe của cụ Đoàn không tốt lắm, thực ra cụ luôn muốn quay về, nhưng lại đi đứng không tiện."

Về già khả năng vận động bị hạn chế, với lại sống ngày nào hay được ngày đó. Thích Nguyên Hàm mềm lòng, suy tư vài giây, sáp đến nói vào điện thoại của Diệp Thanh Hà: "Vậy phiền chú trả lời với cụ, tôi xử lý xong tất cả mọi việc ở bên này sẽ bay qua, được chứ?"

Kha Quốc Diễu nói: "Cô có thể qua đây là cụ rất vui rồi, trước khi các cô đến thì báo với tôi một tiếng, tôi sắp xếp người đến đón cô, hai người cũng có thể chơi thêm mấy ngày ở đó."

"Được thôi." Thích Nguyên Hàm đáp lời, trả điện thoại cho Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà cùng Kha Quốc Diễu còn có một số việc phải bàn, nói một vài chuyện liên quan đến Twind, còn nhắc đến việc thừa kế.

Thích Nguyên Hàm lắng nghe thêm một lúc, hình như là mấy bác gái kia của Diệp Thanh Hà không hài lòng với cách phân chia tài sản, cho rằng Đoàn Cự Phong cho Diệp Thanh Hà nhiều quá.

Đoàn Cự Phong không chịu, cứ nhất quyết cho Diệp Thanh Hà bằng được.

Nghe đến cuối, Kha Quốc Diễu còn bổ sung thêm một câu, "Cụ bảo cô chụp ảnh nhiều lên gửi qua đó cho cụ xem, ảnh ở trên mạng mờ quá, cô chụp rõ chút gửi cho cụ, tốt nhất là ảnh chụp chung."

Diệp Thanh Hà nói: "Lát nữa tôi gửi cho chú, chú gửi cho ông xem đi."

Kha Quốc Diễu trả lời được.

Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Đi thăm ông nội của em cũng tốt, tuổi già rồi, luôn thích có người thân ở bên, sắp tới chị đi cùng em."

Diệp Thanh Hà còn chưa tắt máy đã bắt đầu cười, Thích Nguyên Hàm cũng cười ngô nghê, cô véo má Diệp Thanh Hà, hỏi: "Sao thế nha."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, tiếp tục cười tươi.

Cầu hôn, gặp phụ huynh... làm phát về một nhà luôn hả?

Có phải sớm quá rồi hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.