Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu trên sàn gỗ, vào mùa đông hiếm thấy ánh mặt trời, Kiều Minh Nguyệt ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, nhìn thấy ánh mặt trời còn hoảng hốt cho rằng chính mình đang ở Đại Lý, cho đến khi cô cảm nhận được chiếc giường to não mới loading được.
Anh trai của cô thật là giàu có, chiếc giường này cũng quá to đi, cô xoay người vẫn chưa thấy Niệm Niệm, xốc lên chăn mới phát hiện con bé đã lăn đến đuôi giường từ lúc nào, đang nằm bò ngay mép giường ngủ ngon lành.
Niệm Niệm sợ nóng, hẳn là trong nhà bật lò sưởi nhiệt độ quá cao khiến cho cô bé quay cuồng khắp nơi trên chiếc giường, cuối cùng tìm ra khu vực mát mẻ ở đuôi giường.
Kiều Minh Nguyệt xem thời gian, đã 10 giờ.
Ngày thường Niệm Niệm dậy sớm, ngày hôm qua chắc là thật sự mệt rồi, hôm nay 10 giờ đều chưa có tỉnh.
Cô tay chân nhẹ nhàng bò dậy, đem con bé ôm đến giữa giường, trước khi thả xuống còn hít sâu một ngụm, mới chậm rãi buông.
Xong rồi xong rồi, Kiều Minh Nguyệt nghĩ thầm, hơn ba mươi cân cô liền sắp không ôm nổi, chờ về sau trưởng thành thì làm sao bây giờ đây.
Cô bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi bản thân có nên tìm một ba ba cho Niệm Niệm?
Rốt cuộc trong nhà có người đàn ông, rất nhiều chuyện đều sẽ dễ dàng hơn.
Chuyện ôm con này làm cô rất áy náy, khi đó Kiều Minh Nguyệt sinh sản không thuận lợi, xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nhu-nang/2763616/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.