Kiều Minh Nguyệt liền nhìn Niệm Niệm đầu tóc nổ tung, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, đôi mắt cô hơi trợn to, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng.
Người nam nhân kia có vóc dáng rất cao, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, cần cổ lộ ra có thể so sánh với hoa Tulip nàng vừa thấy, một màu trắng lạnh băng, thế nhưng hắn cũng mặc áo khoác màu đen, vai rộng chân dài, khí chất lỗi lạc.
Kỳ thật nếu không tính khí chất, hắn mang theo một chút cảm giác yếu ớt, đặc biệt là cặp mắt kia, đen tuyền, sâu hút hồn cùng với hai mí rõ ràng, có vẻ trời sinh tự mang theo vẻ thâm tình. Nhưng mà với chiều cao này của hắn, thật sự là cùng yếu ớt hai chữ không có quan hệ. Sự đối lập này lại vô cớ hòa hợp sinh ra cảm giác người này rất đẹp.
Bị xoa nắn đầu tóc, Niệm Niệm tò mò đầu nhỏ lắc lư qua lại, đánh giá trước mặt nam nhân. So với những người cô bé biết, người này quá mức đẹp.
Kiều Minh Nguyệt vội vàng tiến lên, lấy lại chiếc mũ len, cứu thể diện của bé Niệm Niệm đang mất trước mặt người bố trên phương diện sinh học.
Đội lên mũ, Niệm Niệm lại là một cô bé xinh xinh đẹp đẹp ngoan ngoãn.
“Sầm tổng.” Kiều Thư cũng không muốn cùng người này dây dưa, huống chi hắn vừa mới động tay liền làm rơi mũ của Niệm Niệm, việc này làm hắn rất khó chịu, không mặn không nhạt chào hỏi, cũng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nhu-nang/2763619/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.