Sau khi cảm thấy cơ thể hồi phục, tôi liền trở về phòng, trong phòng Tống Nhựt đã ngủ, gần đây không chú ý tới mọi thứ nên giờ nhận ra đã thay đổi quá nhiều, căn phòng số 44 lạnh lẽo một cách kỳ lạ, không còn xôm tụ, vắng đi tiếng đùa giỡn như xưa.
Tôi không biết cho tới khi hết năm nhất, chúng tôi còn có thể trở lại như lúc đầu hay không, mỗi buổi rảnh rỗi lại đem chuyện ma ra hù dọa nhau, rồi bàn kế hoạch ăn uống.
Tôi định bật đèn lên nhưng lại thôi, tâm trạng tôi hơi buồn vì vậy để không gian như vậy sẽ khiến cho nó ổn định hơn.
Tiếng nước nhỏ từng giọt từng giọt, tôi dùng khăn bông chùi khô mớ tóc ướt nhẹp của mình, tôi còn nhớ rất rõ lần đầu khi tới đây tôi cũng đi tắm cho mát, lúc đó tắm xong cả bọn ngồi quay quần cùng nhau ăn lẩu, rồi kể ra những dự tính sẽ làm, còn nói sẽ duy trì hiện tại như vậy cho tới khi ra trường, nhưng mà hiện tại thì sao? Tôi rối bù trong những sự kiện kỳ lạ, Lý Hoành thì bận điều tra nên lúc xuất hiện lúc biến mất, Từ Dĩ và Tống Nhựt gần đây cũng bận rộn với việc riêng của mình.
"Có lẽ những chuyện vừa rồi chỉ là vô tình
Có lẽ gặp nhau là một loại định mệnh
Tí ta tí tách, tiếng mưa rơi hay là tiếng đồng hồ báo thức reo.
Cảm giác ở cạnh người bạn yêu mến thật kỳ diệu".
Bản nhạc chủ đề của bộ phim đang nổi tiếng vang lên, tôi hiện tại cảm thấy nó rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-doat-mang/4228199/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.