– Cậu ấy sao rồi bác sĩ?_ Vừa thấy bác sĩ bứơc ra Minh Anh liền hỏi.
– Cậu ấy bị thương phần mềm là nhiều, cộng với cảm mạo mà không điều trị kịp thời nên mới sốt cao như vậy. Hiện tại thì không có gì đáng lo cả
Du và Minh Anh thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe những lời này. 2 ngừơi cùng bứơc vào phòng bệnh.
– Này, mày có thể kể cho tao nghe về lần đầu tiên gặp mặt của mày và Sơn không?_ không muốn bầu không khí quá yên tĩnh Minh Anh tìm chuyện để nói.
– ờ thì cụ thể thì tao không thể kể rõ ràng đựơc nhưng mà hôm đó tao đã cứu cậu ấy đấy_Du gãi gãi đầu trả lời.
– Vậy sao?_ Nhẹ nhàng đáp lại 2 tiếng rồi im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
Cạch… 2 ngừơi ngồi đựơc 1 lúc thì có ngừơi vội vã bứơc vào.
– Ơ… Quỳnh,_ Minh Anh ngạc nhiên nhìn ngừơi bứơc vào..
– Minh Anh? Sao mày lại ở đây?_ Cô gái vừa bứơc vào cũng ngạc nhiên hỏi ngựơc lại.
– Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng chứ!
– ờ thì tao theo định vị GPS của tên Sơn đến đây. Thế… Hắn đâu?_ Quỳnh vô tư đáp rồi bứơc thẳng vào trong.
– Định vị?… GPS?_ Minh Anh ngạc nhiên vặn hỏi.
– Ừ thì… Thiết bị định vị tao gắn trên máy của Sơn ấy!_ Quỳnh nhún vai không sao cả, đáp (=_=)
Minh Anh vì lời này của Quỳnh mà trong lòng bực tức khó chịu. Ai lại đi cài thiết bị định vị vào điện thoại của ngừơi khác chứ? Tại sao cô ta có thể dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-sac-lang/543395/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.