Vài ngày sau Du đã khỏi bệnh hoàn toàn nhờ sự chăm sóc tận tình của các anh trai. Nhưng cô cứ cảm thấy Trâm nhìn cô với ánh mắt lạ lạ sao ấy.
Nhưng mà …. Tình cảnh hiện tại mới là đáng nói.
– Hu hu… Con gái yêu dấu của ba! Con đã chịu khổ nhiều rồi_ ngừơi đàn ông nuôi nấng cô bao nhiêu năm rốt cuộc đã về. Vừa hay tin cô bị bệnh liền ôm cô cứng ngắc rồi khóc bù lu bù loa lên.
– coi nào! Con không sao! Chẳng phải con đang cực kì khoẻ mạnh đứng trứơc mặt ba sao?_ Mặt dù ngoài mặt ra vẻ khó chịu nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng an ủi.
– Con cũng thật là… Biết dạ dày mình không tốt mà vẫn cứ ăn nhiều như vậy, không sợ mập ra hay sao hả?_ Ông Hùng vỗ vỗ đầu Du nói.
– Hể? Ba cũng biết… Cho dù con có ăn bao nhiêu cũng không mập ra mà. Ngựơc lại, ba xem lại mình đi… Mới đi chơi có vài bữa mà đã béo lên không ít a_ Du không tiếc lời xiên xỏ ông ba của mình.
– Nè! Tại sao con lại nói ba mình như thế hả?_ như cảm thấy chột dạ, ông Hùng che lại cái bụng đã lớn hơn 1 vòng của mình.
– Thôi đựơc rồi, có gì vào trong rồi nói chuyện tiếp. Cũng sắp tới giờ cơm tối rồi đấy_ cuối cùng, Khải vẫn là ngừơi đứng ra khuyên giải.
– Bà… Mẹ không về chung với ba sao?_ vừa định xưng là bà ta nhưng cuối cùng vẫn phải đổi lại.
– À, không. Mẹ con có việc nên đi trứơc rồi_ Ông Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-sac-lang/543394/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.