Cạch...
Mở cửa phòng, cả 3 ngừơi đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy Du nằm trên giừơng.
Khải đến gần gọi cô dậy.
- Du, tỉnh.... Ơ_ Nhưng vừa đụng vào ngừơi cô Khải liền nhận ra đựơc điều khác thừơng.
- Hửm?_ Kiệt nghi ngờ nhìn Khải.
- Sao ngừơi em ấy lại nóng như vậy?_ Khải vươn tay sờ vào trán cô, rất nóng.
Sang cũng bứơc tới thử ứơm nhiệt độ.
- Sốt rồi.
- Này, Du em tỉnh lại đi, Du_ Khải lay mãi nhưng cô không hề mở mắt.
- Giờ phải làm gì?_ Kiệt cũng luống cuống đến độ mặt xanh mét không biết làm gì.
- Đúng rồi, mau gọi cho chú Tài chở em ấy đến bệnh viện_ Khải bật thốt lên, rối rít bảo 2 ngừơi kia.
Thế là cả 2 đồng loạt gọi cho chú Tài.
- Không gọi đựơc_ và cả 2 đều đồng loạt trả lời.
Khải quay lại nhìn 2 tên đần cùng cầm điện thoại kia, thở dài.
- 1 đứa gọi thôi. 2 đứa cùng gọi thì biết chừng nào mới đựơc hả?_ Khải thấy máu nóng trong ngừơi như sôi sục.
Thấy vậy. Sang ngắt máy để cho Kiệt gọi.
Vừa gọi xong Khải liền ẵm Du xuống lầu. 2 ngừơi kia cũng lo lắng lật đật chạy theo.
...
Bệnh viện.... Ba ngừơi chán nản ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ đợi.
- Em ấy sao rồi bác sĩ?_ Vừa thấy bác sĩ bứơc ra khỏi phòng bệnh, anh liền hỏi.
- Thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng, ban đầu là bị đau dạ dày, lại thêm bị cảm do trời trở lạnh nên mới không chịu nổi mà ngất đi. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dữơng vài bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-sac-lang/543393/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.