🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm 2 hôm sau Minh Anh có gọi điện bảo rằng Sơn đã tỉnh lại. Tuy nhiên vẫn phải nằm bệnh viện theo dõi 1 thời gian.
Và cô ấy sẽ ở bệnh viện chăm sóc Sơn nên sẽ nghỉ 1 hôm.
– Chào Du, sao hôm nay cậu đến sớm thế?_ Trâm ngồi xuống ghế bên cạnh, vui cừơi chào hỏi.
– Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là đột nhiên nổi hứng lên mà thôi_ Du gãi gãi đầu đáp cũng không có để ý thấy nụ cừơi của Trâm có hơi bất thừơng.
– Tâm trạng tốt sao?_ Trâm nghiêng đầu hỏi.
– Ừm…
…..
Giờ ra chơi Trâm lẽo đẽo theo Du xuống căn tin nhưng rồi khi vừa thấy ba anh em Khải, Kiệt, Sang gần đó thì liền nắm tay Du kéo sang ngồi chung.
– em ngồi đây đựơc chứ?_ Tuy là hỏi nhưng chưa kịp để họ trả lời cô đã đặt mông ngồi xuống kế bên Kiệt.
Để Du ngồi kế Sang. Trong quá trình ăn Trâm liên tục gắp đồ ăn của mình qua cho Kiệt. Hắn không hề nói 1 lời mà chỉ bình tĩnh mà ăn. Du cảm thấy hình như tâm trạng của hắn không đựơc tốt cho lắm.
Mà biểu hiện của Trâm làm cô cảm thấy khó chịu đến nỗi món ăn nào cũng không thấy ngon. Trong suốt buổi Trâm chỉ toàn chống cằm nhìn hắn ăn, trên môi luôn giữ nụ cừơi trong trẻo.
Thấy Du thất thần nhìn hành động của Trâm, Sang cũng bắt chứơc gắp đồ ăn của mình sang cho cô. Tuy không hiểu lắm Sang làm vậy là có ý gì nhưng Du cũng gắp bỏ vào miệng.
Hôm nay Khải lại yên lặng hơn bình thừơng. Chỉ ngồi im ăn phần của mình. Ánh mắt nhìn xa xăm không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ra về hôm đó Du muốn đi bộ đến bệnh viện vì khoảng cách cũng khá gần. Nhưng vừa đi đựơc nửa đừơng lại bị 1 đám con trai vây quanh.
– cô em đây có phải là Hoàng Thanh Du?_ 1 tên có vẻ như là cầm đầu lên tiếng.
– Các ngừơi cũng đã chặn đầu tôi như vậy xem ra cũng đã biết tôi là ai rồi chứ nhỉ? Hỏi 1 câu như vậy có phải là quá dư thừa hay không? _ Như 1 thói quen Du mở miệng mà không kiêng nể 1 ai.
– ồ. Cũng xinh phết mà sao lại đanh đá thế hả/_ 1 tên đứng cạnh lên tiếng.
– Các ngươi muốn gì?_ Du cảnh giác nhìn quanh, muốn tìm lối thoát.
Bọn này khác hẳn với lũ con gái tay yếu chân mềm. Tuy cô có thể chịu đánh nhưng tuyệt đối sẽ không chịu nhục. Nhưng mà lúc nãy theo thói quen lại nói ra lời chọc giận bọn chúng.
– Đương nhiên là chơi đùa với em gái xinh đẹp này rồi_ 1 tên khác cừơi đểu cáng hô lớn.
…1 tiếng trứơc…
Cô gái đứng trứơc đám con trai ra lệnh.
– Các ngươi cứ thích làm gì thì tùy ý, làm cô ta càng nhục nhã càng tốt ,tôi sẽ trả tiền hậu hĩnh.
– Cái gì cũng đựơc hả? Lột quần áo cũng đựơc sao?_ hắn ta liếm liếm mép môi, mặt đáng khinh nói.
– Càng tốt. Tốt nhất là làm cho cô ta không dám ra ngoài gặp ngừơi_ Ngừơi con gái cừơi độc ác đáp lời.
….
– tụi bay, xông lên xử con mồi đẹp đẽ này nào_ Tên đại ca ra lệnh.
– Vâng…

Du cắn răng lùi bứơc, không đựơc rồi, phía sau là ngõ cụt. Cô đã bị bọn chúng dồn vào ngõ cụt mà không hay, thật là sơ suất.
Chết tiệt! Nhìn những gương mặt đáng khinh này cô thực sự muốn đập cho chúng 1 trận. Không đựơc, không đựơc… Cô đã hứa với sư phụ rồi và cô sẽ giữ mãi lời hứa đó.
Nhưng mà… Nếu cô đánh chúng là chỉ là tự vệ thôi mà, đâu phải là cô gây chuyện trứơc chứ. Cũng không đựơc… Du lại lắc đầu… Lời hứa là lời hứa. Nếu không giữ đựơc thì cô còn mặt mũi nào đi thăm sư phụ nữa chứ.
Trong khi Du đang rối rắm với đống suy nghĩ trong đầu thì bọn ngừơi kia đã tiến sát đến.
Mẹ nó! Hiện tại chỉ còn 1 cách duy nhất:
– Cứu tôi với! Cứu tôi với…_ Du bỗng nhiên la lớn làm bọn họ hơi giật mình.
– Hừ! Có kêu mòn cả cổ cũng không có ai đến cứu cô em đâu
– Đúng đấy, nên ngoan ngoãn chịu trói đi bọn anh sẽ nương tay cho.
Còn 2 bứơc nữa là bọn chúng tiến sát đến cô. Du trầm mặc, mặt tối sầm lại, 2 nắm tay siết chặt. “Sư phụ, con xin lỗi, xem ra con phải thất hứa với ngừơi rồi”
Đến khi Du không còn 1 chút hi vọng gì nữa mà chuẩn bị ra tay thì trứơc mặt cô lại xuất hiện 1 ngừơi.
Tên cầm đầu vừa định vươn tay về phía cô thì đã bị ngừơi đó đánh bật sang 1 bên.
– Chậc chậc… Không ngờ trai hiện nay đang thiếu thốn đến như vậy? Mặt hàng chẳng có chút phẩm giá nào cũng dám đụng đến_ Nhật Anh tặc lữơi, khinh bỉ lên tiếng.
– Anh…_ Du quả thật không biết nên buồn hay nên vui nữa. Hắn dám gọi cô là “Mặt hàng không có phẩm giá!” ư
Mà lúc này Du cũng đã nhận ra 1 điều, đây chính là ngừơi mà vài hôm trứơc cô đã cứu.
– Tại sao… Lại là anh?_ cô ngạc nhiên hỏi.
– Hửm? Nghe có vẻ như em không muốn gặp lại tôi nhỉ?_ Nhật Anh điềm tĩnh đáp, không để ý đến ánh mắt như muốn giết ngừơi của mấy tên kia.
– mày là thằng điên nào hả?_ Tức giận vì bị chen ngang chuyện tốt của mình, tên đại ca giận dữ lớn tiếng quát.
– Hừm! Chen ngang lúc ngừơi khác đang nói chuyện không phải là 1 đức tính tốt đâu nhé!_ Trên mặt vẫn giữ nụ cừơi nhưng tay thì lại rất dứt khoát đấm thẳng ngay mặt hắt ta.
Thế là tên đại ca vừa mới lòm khòm bò dậy nay lại nằm bẹp dứơi đất.
– Đại ca
– Đại ca
Tụi đàn em bắt đầu cảm thấy hoảng loạn chạy tới đỡ hắn ta đứng dậy.
– Mày dám đánh tao sao? Bay đâu, xử nó!_ Đại ca hét lớn ra lệnh.
Ngay khi vừa biết ngừơi tới là Nhật Anh thì cô liền an tâm đựơc 1 chút. Dù sao thì cô cũng đã cứu hắn nên chắc hắn sẽ không bỏ mặc cô đâu!
Như những gì đã dự đoán trứơc, nhật anh rất dễ dàng hạ đựơc bọn chúng. Động tác vừa nhanh, gọn gàng lại dứt khoát.
Không biết là ai có thế khiến 1 kẻ mạnh như vậy chịu bao nhiêu thương tích như thế.
– Không biết tự lựơng sức mình_ Nhật Anh hừ lạnh, sau khi xử lí xong xuôi mới nhìn về chỗ Du đaNg đứng nhưng cô đã đi từ lúc nào!

– Ể?? ….Thật là! Còn chưa kịp hỏi tên nữa mà_ Nhật Anh tiếc nuối thở dài không thôi. Lúc nãy do đánh hăng quá nên hắn cũng không có chú ý xung quanh. Không ngờ mới chớp mắt vài cái đã không thấy bóng dáng.
Mà hiện trừơng sau lưng Nhật Anh là 1 đống hỗn độn toàn ngừơi và ngừơi nắm lăn lốc. Tên nào cũng thương tích đầy mình. Nhất là tên đại ca, bị đánh mặt mũi sưng vù biến dạng.
Hắn có đi vài vòng gần khu vực đó để tìm nhưng cũng không thấy đâu cả.
– Tên Nhật Anh chết bầm kia,!! Còn không mau đứng lại đó_ Trong lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe đựơc giọng sư tử hống của Tuấn.
– Thôi chết! Dọt lẹ_ Nhật Anh vì cảm thấy quá chán nản khi cứ suốt ngày quanh quẩn trong nhà nên hắn đã lén Tuấn và trốn ra ngoài chơi. Không ngờ Tuấn lại tìm đến nhanh như vậy.
– Còn chạy? Để xem về nhà tao xử mày như thế nào_ Nhưng chưa kịp để Nhật Anh chạy thoát thì Tuấn đã bắt kịp.
– Hì hì… Chào! Tao đang tính rủ mày đi chung đấy_ Nhật Anh bày ra bộ mặt ngu ngốc cừơi cừơi ngây thơ.
– Đừng có mà giả vờ đáng thương. Mau đi về dữơng thương tiếp đi_ Thế là trên đừơng xảy ra 1 màn… 1 chàng trai cao to khoẻ mạnh nắm cổ áo của chàng trai cực kì đẹp mắt mà kéo đi không thương tiếc.
…..
– Sao mày đến trễ vậy?_ Minh Anh đang ngồi gọt vỏ trái cây,nói.
– Ha hả… Tao gặp ngừơi quen trên đừơng đi ấy mà_ Du cừơi 2 tiếng qua loa đáp lời.
– Giờ tao mới biết mày là 1 kẻ nhiều chuyện đấy_ Minh Anh bĩu môi nói.
-Vết thương… Thế nào rồi?_ Du bỗng quay sang hỏi Sơn_ ngừơi vẫn nằm yên lặng trên giừơng bệnh nãy giờ.
– à… Đã đỡ nhiều rồi_ Vì có Minh Anh ở đây nên Sơn không dám nói quá nhiều lời, cậu sợ cô sẽ nghi ngờ.
Du cũng chỉ ừ 1 tiếng rồi lại im lặng. Sơn cũng không có mở lời nói tiếp.
– Tao… Đã chơi thân với Sơn từ hồi chúng tao còn rất nhỏ. Nhưng… Tao chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc đến mày. Nhưng mày lại rõ ràng từng ngóc ngách trong nhà của Sơn hơn tao làm tao ghen tị thật đấy_ Minh Anh cừơi nhẹ, tuy giống như lời nói đùa nhưng đó thực sự là suy nghĩ của cô.
Sơn không hiểu chuyện nên giương đôi mắt tò mò nhìn Du.
– cô ấy đã biết chuyện chúng ta quen nhau từ trứơc_ Du quay sang giải thích.
– Haizzz… Nói trắng ra thì mày sợ tao cứơp mất ngừơi mày thích chứ gì. Yên tâm, yên tâm, tao đã có ngừơi trong lòng nên không thèm lấy của mày đâu_ Du lên giọng đùa bỡn.
– Tao… Tao không có… Ai thích chứ… Tao đi rửa trái cây đây_ Minh Anh xấu hổ đến nỗi nói lắp bắp cầm mấy trái táo chạy thẳng ra ngoài.
Minh Anh vừa ra ngoài thì mặt của Du cũng trầm xuống.
– Là bọn Snow đã làm cậu thành ra thế này!_ không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
– Tớ không sao… Lão đại không cần phải tức giận_ Cậu vẫn muốn gọi Du là lão đại. Vì cậu vẫn giữ trống vị trí đó cho cô.
– Không cần nói nhiều.. Là ai?_ Giọng Du hơi trầm, hình như đang kiềm nén cơn tức giận. Khác xa 1 trời 1 vực với hình tựơng vui vẻ lúc nãy.
– Là bang Bạch Ưng_ Sơn mím môi 1 lúc lâu rồi mới đáp.
Đựơc lắm. Cô không tìm bọn chúng. Ngựơc lại, chúng lại tìm cô gây chuyện. Tuy không thể dùng đến võ nhưng cô sẽ dùng trí. Dám đụng đến ngừơi của Huyết ảnh này, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
….
Sắp tết lại bị lở miệng. Ta phải sống sao đây!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.