Dịch Đường Đường nằm ở trên xe trở mình, từ dưới chăn mỏng vươn tay ra vuốt vuốt đám lông ngắn trên lưng Đậu Tương. 
"Gâu!" Đậu Tương kêu một tiếng, đem đầu to gác trên ghế gần đầu cô, làm nũng cọ cọ vào cằm cô. 
Dịch Đường Đường bị nó cọ ngứa, cười hì hì vài tiếng, một người một chó giỡn đủ rồi, Dịch Đường Đường chọc chọc đầu nó hỏi: "Đậu Tương ngốc, ca ca đâu?" 
Đậu Tương an phận đợi bên người, Dịch Đường Đường sẽ không lo lắng ca ca xảy ra chuyện. 
Đậu Tương hướng đầu ra phía ngoài cửa sổ: "Gâu gâu!" Đang ở bên ngoài. 
"Còn có những người khác ở đó?" 
"Gâu!" Đường Đường thật thông minh. 
Lúc đối thoại đang diễn ra rất hài hòa, cửa sổ xe đột nhiên có người gõ vang. 
Dịch Đường Đường ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ xe thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Kiêu. 
Cô ấn cửa sổ xuống, lộ ra nụ cười sáng lạng: "Ca ca!" 
"Đường Đường còn muốn ngủ sao?" Dịch Kiêu ôn nhu hỏi, ngữ khí bình thản làm đuôi lông mày khó được nhiễm một chút nhu hòa. 
Người ở trong kho hàng nhìn không tới được Dịch Đường Đường còn ở trong xe, nhưng có thể nhìn đến rõ ràng người đại ác thay đổi thái độ thật rõ ràng! 
Tiếng nói ôn hòa trầm thấp, toàn bộ đều biểu lộ ra vẻ cẩn thận bao dung. 
...... Dường như bọn họ vừa rồi đối mặt với một anh em song sinh của anh ta. 
Dịch Đường Đường ôm chăn cọ cọ, hiển nhiên chưa muốn đứng dậy, Dịch Kiêu cũng không thúc giục, quay đầu lại nhìn về năm người phía sau, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-nguoi-dai-ac/934102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.