Đặng Lâm Siêu và Triệu Nghiêu phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang. 
Rõ ràng còn chưa đến tháng 5, mặt trời trên đỉnh đầu lại như lò hỏa tháng bảy, ánh nắng cay cay chiếu lên người họ, nóng đến nỗi tóc tựa hồ cũng có thể bốc cháy. 
"Nghiêu tử, cậu nói buổi chiều chúng ta có thể tìm được người không?" Đặng Lâm Siêu ngồi ở đường cái, uống một ngụm nước, tay cuồng bạo mà quạt lên ít gió. 
Đáng tiếc gió cũng là gió nóng, không cảm thấy giảm bớt chút nào, ngược lại bởi vì hao phí thể lực mà càng thấy nóng hơn. 
"Có thể! Chắc chắn có thể!" Triệu Nghiêu tiếp nhận bình nước trên tay Đặng Lâm Siêu, cũng uống vào một ngụm, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường trước mặt. 
Đặng Lâm Siêu thấy anh như vậy, sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài: "Ai." 
Phải nói, tiểu đội bọn họ trong khoảng thời gian này vận khí thật quá kém! 
Nguyên bản ở căn cứ có người không thể hiểu được bị cảm nhiễm virus, căn cứ không khống chế được nhanh chóng, virus đã mau lan tràn khiến căn cứ oanh oanh liệt liệt đóng cửa đã không nói, không biết sao xui xẻo mười ngày rong ruổi trên đường, bọn họ nghĩ sẽ ở thành phố Đàm Âm nghỉ chân, ai dè gặp được người đại ác có "con mắt giết chóc"! 
Tuyệt đối chỉ bị mất 3 tấm thẻ, bảo toàn năm cái mạng thì không thể nói là mệt, nhưng vội vội vàng vàng lén đi ra khỏi thành phố Đàm Âm, mới chạy được ba ngày, xe bị hỏng... còn vừa vặn ở ngay "trang trại hoa" vùng phụ cận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-toi-la-nguoi-dai-ac/934101/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.