Sanh Tiêu quay lại dặn bé con:
“Suỵt! Bảo Bảo lại đây. Đừng gọi bà nội như vậy.”
“Bà nội sao?”
Bé con hớn hở chỉ đổi lại cái nhìn lạnh buốt của bà nội.
“Con chào bà nội!”
Trương Huyền tiến lại gần Duật Bảo. Bảo bối nhỏ nép vào lòng cha của nó:
“Ba ba. Con sợ!”
Trương Huyền lùi về sau bà ngã xuống sofa.
“Quả nhiên chưa chết!”
Ánh mắt Trương Huyền trở nên hung ác:
“Đứa bé ở lại còn cô thì cút ngay cho tôi!”
“Mẹ!”
Bảo bối nhỏ bây giờ can đảm hơn rời. Cậu bé cũng chắn trước mặt bà nội:
“Không cho bà đuổi mẹ con đi!”
“Sanh Tiêu, tao bảo mày cút sao mày còn chưa cút đi? Mày với mẹ mày giống nhau thật?”
Khóe mắt Sanh Tiêu rưng rưng:
“Mẹ biết mẹ của con? Mẹ, bà ấy đang ở đâu?”
Cô, trong nhiều năm, vẫn ám ảnh lúc mẹ bỏ rơi cô. Cô muốn biết lý do vì sao?
Là vì sao?
Trương Huyền ngửa cổ lên trời cười lớn như điên như dại:
Sau đó bà ta mang các thứ ở trên bàn ném xuống đất không thương tiếc.
Tiếng loảng xoảng vang lên. Âm thanh hỗn loạn khiến bé con giật giật vạc áo của Duật Tôn.
“Ba ba…”
Duật Tôn quay lại ôm bảo bối nhỏ rồi nói với bảo mẫu.
“Bảo mẫu. Mau dẫn tiểu thiếu gia về phòng!”
Rất nhanh bảo mẫu có mặt dắt Duật Bảo lên phòng. Trẻ con không nên nhìn người lớn kích động. Nếu không tâm trí bé nhỏ sẽ bị doạ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550149/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.