“Trương Minh, cho em xin lỗi chuyện vừa rồi!”
Trương Minh ngồi thẳng lưng, thái độ anh có vẻ mình thản nhưng trong tận đáy lòng buồn man mác.
“Em yêu hắn ta có đúng không?”
“…”
“Sanh Tiêu, Duật Bảo nói đúng. Bé con nói ở bên cạnh hai cha con bọn họ em mới có thể cười vui vẻ.”
Sanh Tiêu không phủ nhận nhưng cô cũng không hoàn toàn thừa nhận:
“Em có thể tha thứ cho anh ta sao?”
Trương Minh xoa đầu cô:
“Chỉ là em nên thoải mái với bản thân một chút. Có những chuyện chỉ nên nhìn về tương lai.”
“Em…”
Bên này Duật Tôn thấy Trương Minh xoa đầu Sanh Tiêu. Hắn nói với Bảo Bảo:
“Ôm ba lại Bảo Bảo!”
Bé con vừa ôm vừa hỏi: “Ba làm sao?”
“Hắn ta dám xoa đầu mẹ của con. Ba tức!”
“Ba Ba bình tĩnh đây là đồn cảnh sát. Không được. Để Bảo Bảo ôm ba.”
Bé con ôm Duật Tôn lại. Bàn tay nhỏ vỗ vỗ lưng hắn. Lâu lâu lại xoa đầu hắn ra dáng người trưởng thành.
Duật Tôn cảm thấy bớt giận một chút. Hắn ôm chặt Bảo Bối nhỏ.
“Cảm ơn con!”
Sanh Tiêu lần nữa nhìn về bọn họ. Hai người cứ như đang diễn phim tình cảm vậy đó.
Khoé miệng cô lại vẽ lên nụ cười mà chính bản thân cô còn không hay biết. Sau này, cô có muốn đem Duật Bảo đi đâu chắc phải hỏi qua Duật Tôn. Nghĩ đến đây cô lại thấy đau đầu. Cô thở dài quay mặt lại nói chuyện tiếp với Trương Minh:
“Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550148/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.