Nước mắt Sanh Tiêu từng giọt rơi xuống, thân thể gầy guộc run rẩy. Duật Tôn dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho cô:
“Đừng khóc!’
Cô đẩy hắn ra. Trong khóe mắt Sanh Tiêu ánh lên từng giọt nước mắt, hàm răng cô cắn chặt lấy môi, trong khoang miệng nồng nặc mùi máu tanh:
“Đừng chạm vào tôi! Con tôi mất rồi, anh vui rồi chứ?”
Duật Tôn lắc đầu.
“Em rất yêu đứa con này có đúng không?”
Cô quay mặt đi, rụt tay khỏi lòng bàn tay của Duật Tôn. Ép lời không thật lòng bật ra:
“Con của Trương Minh, làm sao không yêu được? Duật Tôn, anh hỏi thừa quá!”
“Sanh Tiêu, em còn định giấu tôi đến bao giờ? Con của tôi ai cho em nhận người khác làm cha. Em có hỏi ý kiến của nó chưa? Còn hỏi qua ý kiến của tôi và Bảo Bảo chưa?”
“Đó không phải…”
“Là con tôi. Bác sĩ nói cho tôi nghe hết rồi. Thời gian trùng khớp. Công nhận t*ng trùng của tôi được nuôi dưỡng rất tốt. Hai lần đều trúng thưởng. Khỏe mạnh cho đến bây giờ.”
Sanh Tiêu nghiến răng. Lời này hắn cũng nói cho được, con mất xem ra hắn rất vui vẻ.
“Anh còn giả vờ? Rõ ràng con tôi không còn. Thấy anh vui vẻ quá nhỉ?”
Duật Tôn lấy tay xoa đầu cô:
“Tôi chỉ bảo em nghỉ ngơi cho tốt. Tôi nói con mất khi nào?”
“Anh?”. Ngôn Tình Sắc
Cô chỉ tay vào mặt hắn. Hắn lại dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay cô hôn lên.
“Chụt.”
Sanh Tiêu phẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550147/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.