Hắn đứng dậy, dù là từ xa, Sanh Tiêu phải ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn. Dáng vóc của người đàn ông dường như gầy đi. Gương mặt toát lên vẻ buồn bi ai.
Hắn vẫn đẹp trai và anh tuấn. Khí chất của đại thiếu gia không bị lưu mờ.
Giữ trời tuyết rơi trắng xoá, dưới cái lạnh âm độ C, người con gái ấy đi thẳng về phía hắn.
Đôi môi hắn nhếch lên vẽ nụ cười dịu dàng. Đôi môi mỏng bật lên gọi tên cô:
“Sanh Tiêu!”
Hắn đi thật nhanh về phía Sanh Tiêu muốn đem người con gái đó ôm vào lòng. Nhưng cô gái nhỏ lại đẩy hắn ra. Hơi ấm mà hắn tham lam còn chưa truyền qua đã vội rời đi.
“Chát.”
Một bạt tai làm hắn thức tỉnh. Cô gái ở mắt trực trào giọt ngọc:
“Duật Tôn, anh đến đây làm gì? Anh còn không buông tha cho mẹ con tôi?”
Bé con chạy đến dang hai tay chắn trước mặt Sanh Tiêu:
“Không được đánh Ba Ba của Bảo Bảo!”
Mặt Sanh Tiêu đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, cô nói với giọng ra lệnh:
“Duật Bảo, mau qua đây!”
Đột nhiên ở phía sau cô ấy, một nam nhân đến bên cạnh giữ lấy hai vai. Đỡ Sanh Tiêu vào lòng:
“Tiêu Tiêu, em đừng nóng. Cẩn thận một chút!.”
“Mày buông cô ấy ra!”
“Anh im đi, Duật Tôn!”
Trương Mình ôm lấy Sanh Tiêu, rõ ràng anh đang thể hiện chủ quyền. Anh nhìn về phía Duật Tôn:
“Ở đây là Mỹ. Anh nên chú ý hành động! Sanh Tiêu là người giám hộ hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550144/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.