Sống trong đau khổ so với chết có gì khác nhau không?
Duật Tôn không cam tâm tự mình tìm chết.
…
Biệt thự của Duật Tôn sáng đèn. Nhiều nam nhân tập hợp lại.
“Duật thiếu người có gì căn dặn?”
Nhìn vẻ mặt u ám của Duật Tôn khiến bọn họ sợ hãi.
Duật Tôn ngồi ở sofa, mắt hắn nổi những tia máu đỏ tươi. Đáng sợ cực kỳ. Sợ rằng chỉ cần một câu nói lỡ lời cho thể đưa bọn họ tìm chết.
“Duật thiếu, người có gì căn dặn. Thuộc hạ nguyện nghe theo?”
Âm thanh lạnh lẽo mang theo buồn bực:
“Các người ai có vợ rồi đứng qua một bên.”
Câu nói của hắn làm đám người không hiểu gì cả. Thế mà bọn họ vẫn làm theo lời hắn. Chia ra đứng thành hai hàng rõ rệt.
Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng:
“Thưa Duật thiếu, bên trái là người có gia đình.”
Hắn gật nói tiếp tục nói:
“Những ai có “bồ" lập thành một hàng.”
Đúng như lời hắn, đám đàn ông lại chia thành 2 hàng. Thân ảnh cao lớn mang theo sát khí bức người đứng dậy.
Hắn đến hàng đàn ông có bồ rồi vung tay thật mạnh tát lần lượt từng người:
“Mẹ kiếp! Các người có vợ còn không biết tôn trọng, gìn giữ. Không đáng mặt đàn ông!”
“Chát.”
Hắn vừa đánh vừa mắng chửi không thôi. Bọn người chỉ biết câm lặng để hắn trút giận. Đánh hết lần này đến lần khác khiến máu môi bọn họ bật ra.
“Duật thiếu, xin tha mạng!”
Hắn ngửa mặt lên cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550143/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.