Chương trước
Chương sau
Âm thanh của dục vọng cứ thế vang lên trong căn phòng. Hắn cúi người ôm lấy cái eo thon đẩy mạnh một cái cuối cùng. Bao nhiêu đam mê được phóng thích.

Hắn thoả mãn chỉnh lại tư thế nằm cho cô.

Người đàn ông kia vụng về tìm chiếc khăn nhúng vào nước ấm vệ sinh cơ thể cho Sanh Tiêu.

Loay hoay mặc lại quần áo rồi đắp chăn lên cho cô.

“Ngoan. Ngủ ngon!”

Hắn lưu luyến không muốn ra khỏi phòng nên đành nằm lại bên cạnh cô một chút.

Duật Tôn vùi đầu vào cần cổ của Sanh Tiêu. Rồi lại hôn lên. Không chịu được mà tiếp tục mang cô đi lột sạch.

Hắn không biết mệt. Thật sự tỉnh táo và tràn đầy tinh lực.

Không biết hắn đã giày vò cô gái nhỏ bao nhiêu lần nữa.



Gần đến trưa Sanh Tiêu bị đánh thức bởi tiếng của phục vụ.

“Tiểu thư, Duật thiếu gọi người ăn cơm.”

Sanh Tiêu mở mắt, cô cảm thấy cả người ê ẫm, hạ thân truyền đến cảm giác đau nhứt.

Giật mình, Sanh Tiêu thấy quần áo trên người vẫn y như hôm qua. Cô chạy vào phòng tắm kiểm tra thân thế một lượt rồi thở phào.

Thay quần áo xong quay ra bên ngoài kiểm tra lại lần nữa. Trong phòng hoàn toàn không có dấu vết của cuộc hoan ái.

Sanh Tiêu cố gắng nhớ lại việc tối hôm qua thì phục vụ lại gõ cửa.

“Tiểu thư xong chưa ạ. Duật thiếu cho gọi người.”

Sanh Tiêu bước ra khỏi phòng, vẻ mặt có chút thẩn thờ.

Phục vụ theo căn dặn của Duật Tôn nói với cô:

“Tiểu thư ngủ ngon không? Hôm qua người vừa uống nước ép liền ngủ. Có lẽ do không quen vị.”

“Thế ta về phòng bằng cách nào?”

“Là Duật thiếu sai tôi dìu người về! Duật thiếu ngủ với tiểu thiếu gia. Sáng ngài ấy còn dậy rất sớm đưa tiểu thiếu gia ngắm mặt trời mọc.”

Cô hừ nhẹ một tiếng. Thậm chí người đàn ông đó còn không thèm gọi cô dậy. Nhưng như vậy cũng tốt!



Cái chân cô đau nên đi cà nhắc, trước sau chỉ có người hầu dìu cô.

Còn Duật Tôn vẫn chăm chú ăn cùng Duật Bảo.

Rõ ràng hắn có để tâm chỉ là giả vờ không quan tâm.

Bảo Bảo thấy cô kể luyên thuyên câu chuyện sáng nay của 2 cha con.

Vậy là cô không quan tâm đến chuyện tối hôm qua nữa.

Hai người bọn bọ hết xuống biển lại rủ nhau lên núi. Sanh Tiêu đi không được chỉ có thể một mình tận hưởng cảnh biển.

Đến tối hai cha con họ mới về.

Duật Bảo chơi mệt nên đi ngủ rất sớm.

Thấy bé con ngủ rồi, Duật Tôn mới gõ cửa phòng của Sanh Tiêu. Cô khó chịu ra mở cửa:

“Anh muốn gì?”

Hắn nháy mắt bảo với cô:

“Em ra đây với tôi một chút!”

Sanh Tiêu từ chối nhưng hắn vẫn một mực bế cô lên:

“Không đi cũng phải đi!”

Hắn bế cô ra bãi biển, đặt cô ngồi xuống tấm thảm đã được trải sẵn. Trên đó có rượu và bánh kem.

“Hôm qua, em vẫn chưa chúc mừng sinh nhật tôi. Hôm nay có thể nể mặt uống với tôi không?”

Cô không muốn say rượu lại xảy ra chuyện không hay nên do dự.

Sau đó Duật Tôn nói vào:

“Nếu vậy thì em ăn bánh kem cũng được.”

Sanh Tiêu miễn cưỡng ăn một chút bánh kem. Ăn xong ngồi ở bãi cát nghe sóng vỗ vào bờ.

Gió lúc này lớn hơn khiến cô khẽ rùng mình.

Duật Tôn vội cởi áo khoác ra khoác vào vai cô.

Sanh Tiêu vì lạnh nên không từ chối. Mặt cô ngẩng lên nhìn bầu trời đầu sao, một lúc lại thấy cả cơ thể nóng bừng. Như có cái gì thoi thúc, cô chớm người qua chủ động hôn Duật Tôn.

Hắn giả vờ đẩy mạnh cô ra:

“Sanh Tiêu, em có ý gì?”

Mắt cô có chút nhòe đi rồi lại nhìn rõ người trước mặt. Cô nặng nề thở ra.

“Anh bỏ thuốc vào bánh kem?”

Mặt hắn tỏ ra vô tội.

“Không có! Em thèm muốn tôi có đúng không?”

Cô cười vẻ thống khổ. Chỉ là ở dưới thân khó chịu vô cùng.

Hắn đứng dậy, phủi cát:

“Chúng ta về thôi!”

Cô đi theo sau hắn, bước chân nặng nề. Người nóng bừng khó chịu. Toát mồ hôi hột. Cô run run:

“Duật Tôn, có thể cõng tôi không?”

Hắn ừ cúi người xuống. Sanh Tiêu trèo lên. Cơ thể không ngừng động chạm vào hắn, mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi làm cô thở gấp.

Không biết sao lại như vậy?

Duật Tôn đưa cô đến cửa phòng, sau đó lại xoa đầu cô:

“Cảm ơn đã ăn sinh nhật cùng tôi! Ngủ ngon!”

Khi hắn quay đi đột nhiên Sanh Tiêu kéo tay hắn.

“Duật Tôn?”

Gương mặt anh tú của hắn quay lại:

“Hửm?”

Cô nhón chân lên chạm môi vào môi hắn. Không phải cô tình nguyện đâu mà như có cái gì đó thôi thúc cô không ngừng.

Duật Tôn đẩy cô ra, cô lại kéo hắn vào.

“Duật Tôn, tôi khó chịu.”

Lời này khiến hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công.

Hắn bế cô lên, nắm chân dài vong qua eo hắn.

Miệng hắn hôn lên môi cô, vòng tay siết chặt mông tròn.

Hắn dùng chân đá cửa phòng đóng lại. Âm trầm nam tính thì thầm:

“Sanh Tiêu, là em chủ động đó nha! Hôm sau em đừng hối hận!”

“Ưm…”

Điên long đảo phụng mất đi lý trí. Sanh Tiêu nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của hắn hôn lên hầu kết nam tính đó.

“Duật Tôn, tôi hận anh!”

Mặc dù nói vậy nhưng tay cô vẫn liên tục kéo áo sơ mi của hắn xuống.

Cô không biết là hắn dùng trăm phương nghìn kế mới có loại thuốc này. Uống vào sẽ giúp cô làm những chuyện thường ngày không dám làm.

Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô ngặm lấy vùng da mẫn cảm mút mạnh để lại dấu ấn đỏ.

Sanh Tiêu “ưm” lên, trong người nóng như thiêu như đốt.

Sanh Tiêu chảy nước mắt muốn dừng lại nhưng dưới tác động của thuốc khiến cô chủ động hơn kéo áo của mình xuống.

“Giúp… tôi…”

Hắn đặt cô lên giường, không có bất kỳ hành động nào khác.

“Em chắc chứ?”

Cô chớp mắt, ý thức mất dần thay vào đó là tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng.

Đến gần sáng hắn mới buông tha, Sanh Tiêu ôm hắn ngủ. Khi cô tỉnh dậy phát hiện Duật Tôn đang ôm cô rất chặt. Trên người không mặc quần áo.

Và trên sàn nhà đầy vỏ bao cao su.

Sanh Tiêu hét lên, thẳng chân đá hắn xuống sàn:

“Duật Tôn! Đồ khốn!”

Duật Tôn bị đánh thức một cách bất ngờ. Hắn mở mắt phượng.

“Sanh Tiêu, đêm qua em ăn sạch tôi thế nào còn không cho tôi ngủ?”

“Sao anh lại ở đây? Cái vỏ trên sàn là thế nào?”

Hắn đứng dậy vươn vai trần như nhộng tự nhiên đi vào phòng tắm.

“Thì là em kéo tôi hết lần này đến lần khác. Còn sợ mang thai nên bắt tôi mang vào. Một đêm hại tôi xài hết cả gói…”

“Duật Tôn, anh cút ra khỏi phòng cho tôi!”

Không thể nào! Cô không tin mình có thể làm ra chuyện như vậy.

Duật Tôn vui vẻ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Còn không quên nhếch mép cười.

Đúng là hắn có sử dụng đồ bảo hộ. Nhưng mà Sanh Tiêu không biết rằng hắn đã động tay vào từng cái bao đó.

Hắn thật hèn. Nhưng hắn yêu cô. Hèn ư? Hắn chịu!

Lúc nhỏ ba mẹ hắn chỉ ném tiền vào hắn, tùy ý cho hắn sử dụng. Có ai cho hắn tình yêu, có ai dạy hắn cách để yêu một người.

Điên cuồng chiếm hữu, ép buộc cũng được miễn sao người hắn yêu ở bên cạnh.

Chỉ là yêu thương mà hắn nói khiến người ta run sợ.



Một tuần sau,

Sanh Tiêu nhân lúc hắn không phòng bị đã mang Duật Bảo rời xa hắn.

Cuối cùng cũng thoát khỏi ác ma.

Ngồi trên máy bay, Duật Bảo không ngừng khóc. Bé con không muốn rời xa Duật Tôn.

Còn Duật Tôn sau khi trở về nhà không thấy hai mẹ con, hắn điên cuồng tìm kiếm.

Hắn tức giận đập hết đồ trong nhà.

Thuộc hạ run sợ:

“Duật thiếu, phu nhân đưa tiểu thiếu gia lên máy bay.”

Hắn xoa xoa thái dương:

“Mau dùng chuyên cơ. Ta không biết ngươi dùng cách nào. Mang ta đến gặp hai mẹ con cô ấy nhanh nhất.”

Vừa dứt lời đầu hắn đau nhức. Mắt hắn hoa lên ngất xỉu tại chỗ.

“Người đâu. Duật thiếu ngất xỉu. Mau gọi cấp cứu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.