Cả người cô bủn rủn như có tảng đá to đè lên. Cô mở mắt thấy bóng đen trước mặt là Duật Tôn.
Miệng cô lẩm nhẩm gọi:
“Duật Tôn?”
Hắn cười cười xoa đầu cô:
“Ngoan, tỉnh rồi sao?”
Chỉ là câu nói phía sau chưa kịp nói đã bị hắn ngăn. Duật Tôn bóp chặt nơi đầu ngực căng tròn kia để cô ép hé mở hàm răng. Hắn dùng đầu lưỡi chui luồn liên tục khuấy đảo nuốt trọn hương vị ngọt nào, nữ tính.
“Ưm…”
Hắn buông cô ra, một chút hụt hẫng mất mát.
Hắn trào nước mắt. Hình như sung sướng đến bật khóc.
“Tôi thật sự quá yêu em…”
Hắn nâng cô lên ôm cô vào người hắn. Hơi ấm cùng hương thơm của cô thoang thoảng chui vào cánh mũi hắn.
Không có bất kỳ ai có thể khiến hắn đắm say như vậy.
Đôi mắt không tài nào mở ra được. Chỉ là cô cảm nhận được phía bên dưới như có ai đó cố tình động vào.
Hắn đặt Sanh Tiêu ngồi trên người hắn. Dùng cự long to chạm nhẹ nhàng vào trước cửa hang động.
Bỡn cợt, trêu ghẹo.
Sau đó mang gậy th*t lo lớn đặt giữa hoa huy*t tách cánh hoa hồng non yếu ra.
Vật to lớn lần nữa va chạm day day vào miệng thịt.
Cánh hoa phấn nộn bắt đầu sưng hồng nhìn có chút đáng thương.
Hằn rút cự vật lo lớn đầy gân guốc kia ra khỏi hang động ẩm ướt.
Bàn tay dang rộng hai chân cô ra.
Ngắm nhìn khói thịt mềm mềm đỏ ửng nơi đào nguyên. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550138/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.