Duật Tôn bế Sanh Tiêu vào phòng lớn. Hắn đặt cô nằm lên giường. Ngồi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp, hắn khẽ nuốt nước bọt. Đôi mắt nhắm nghiền cùng làn mi công công. Tay hắn trượt xuống đôi môi hồng căng mọng vuốt nhẹ. Sau đó ngón tay hắn dịch chuyển xuống xương quai xanh thì dừng lại.
Miệng hắn nhếch lên nụ cười tà mị:
‘Sanh Tiêu, lúc em ngủ ngoan hơn nhiều!”
Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm. Đến khi bước ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mái tóc còn chưa khô khẽ rơi giọt nước xuống gương mặt đẹp như tạc. Giọt nước còn chưa chịu rời đi mà rơi lưu luyến trên cơ bụng săn chắc của hắn.
Duật Tôn vươn tay ấn nút trên tủ đầu giường. Trong chốc lát chiếc rèm tự động đóng lại. Bên trong căn phòng ngủ rộng lớn đèn ngủ được bật lên. Ánh đèn vàng nhu ấm áp tăng lên không khí lãng mạn bên trong căn phòng. Theo thói quen, Duật Tôn hạ thấp nhiệt độ điều hòa. Hắn nằm xuống bên cạnh Sanh Tiêu, một tay chóng lên nhìn người con gái đang ngủ.
“Sanh Tiêu, tôi nhất định sẽ từ từ nếm trải. Sẽ nhẹ nhàng…Chúng ta còn cả một đêm dài với nhau nên tôi không vội! Tôi sẽ cho em cả đời này khắc cốt ghi tâm!”
Hắn yêu cô đến phát điên rồi. Hắn tìm mọi cách chỉ để cô ở bên cạnh hắn.
Là hắn sai nhưng hắn có xin lỗi mà. Hắn thật sự không hiểu.
“Tại sao em lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Tôi sẽ khiến cho chúng ta cả đời trói buộc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550137/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.