"Đau... Um... Đau...".
Tiếng hét của cô là hắn điên cuồng ôm lấy eo cô thúc mạnh hơn nữa. Đổi núi phía trên không ngừng đẩy đưa theo động tác của hắn.
Duật Tôn mắng chửi:
"Chết tiệt!"
Bàn tay hắn rất nhanh đã bắt lấy xoa nắn.
"Đừng... Rên nữa!"
Xoa nắn càng không thóa mãn hắn, hẳn cúi người đưa bầu ngực căng tròn vào miệng cắn mút.
Hắn không cho Sanh Tiêu phát ra âm thanh, cô đành cắn răng. Vừa rồi còn chống trả quyết liệt, nay lại bị cuốn theo hắn. Sanh Tiêu đỏ mặt quay đi chỗ khác, bàn tay nắm chặt ga giường nhăn nhúm đến khó coi.
Thứ thuốc này là ai chế tạo ra. Nếu gặp người đó, cô sẽ liều mạng đến chết.
Hắn mang chân cô vắt qua hong hắn, ngón trỏ của hắn đã để ở trong miệng của cô.
"Mút đi... Ngoan!"
Sanh Tiêu vụng về làm theo lời hắn. Hắn kéo tay ra mang theo một tiếng "chụt" vang lên. Ẩm thanh kích thích con mãnh thú trong người hẳn trồi dậy.
Hắn ấn nụ hôn xuống môi cô. Gặm nhấm lấy bờ môi căng mọng hồng hào ấy. Chiếc lưỡi không ngừng di chuyển xâm nhập vào bên trong khoang miệng. Tay Duật Tôn liên tục xoa nắn, cây gậy to bên dưới tiếp tục ra vào khiến cánh hoa hồng ở hoa huyệt trở nên đỏ ửng sưng vù lên.
Cái miệng nhỏ không ngừng di chuyển khắp nơi trên cơ thể mềm mại tươi non của cô. Những nơi đi qua đều để lại vết tím đỏ nhìn mà đau lòng.
Làm sao? Làm sao hắn đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550103/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.