Cửa phòng vừa mở, bị tên khốn kia đẩy vào phòng nhưng cổ tay cô bị giữ lại.
Duật Tôn đã ở phía sau kéo lấy Sanh Tiêu vào lòng ôm. Một chân đá bay tên công tử kia.
Hắn quay lại mắng chửi: "Ngươi..."
Còn chưa nói hết câu, thấy ánh mắt u ám của Duật Tôn đã làm văn kinh hồn bạt vía.
"Duật... Duật đại thiếu gia."
Duật Tôn tung cước đá vào má hắn:
"Mẹ kiếp! Cút!"
Hắn phụt máu mũi. Định chạy nhưng vì run quá cuối cùng thành bò. Bộ dạng thê thảm đến đáng đời.
"Xin... Xin... lỗi..."
Thấy hắn đi rồi, Duật Tôn đang ôm Sanh Tiêu đột nhiên bóp cằm cô:
"Đồ ngốc! Sao không kháng cự?"
Mặt cô đỏ ửng, bờ môi mấp máy:
"Nóng... Nóng.."
Cơ thể Sanh Tiêu đổ đầy mồ hôi. Cô liên tục dùng tay kéo áo của mình xuống.
"Này... Nhìn cho kỹ, tôi là ai?"
Hơi thở Sanh Tiêu gấp gáp. Dù thế nào, cô biết người trước mặt cô chính là Duật Tôn. Giọng nói cô đứt quãng:
"Anh... trai."
"Tốt lắm!"
Người nhiều kinh nghiệm kinh hắn vừa nhìn đã biết cô trúng phải xuân dược. Hắn bế cô lên bước vào trong phòng, chỉ một chân đá đã làm cho cửa đóng lại. Hắn bế cô đặt lên giường.
Ý thức Sanh Tiêu mơ hồ, miệng khô khốc: "Nóng..". Cô lăn lộn, uốn éo trên giường không thôi.
Duật Tôn hạ nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp nhất.
"Như vậy đã đỡ chưa?"
Sanh Tiêu lắc đầu.
Hắn bắt đầu cởi giày cô, tay luồn ra phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550102/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.