Thuốc tê vừa tan khiến tay Sanh Tiêu không ngừng đau nhức. Nhưng cô gái nhỏ thà chịu đựng chứ không bao giờ rên rỉ dù chỉ một tiếng. Vì đau nên nước mắt cô không ngừng chảy ra.
Lâm Âu giật mình tỉnh giấc. Thấy Sanh Tiêu giàn giụa nước mắt khiến anh thấy khó chịu.
“Sanh Tiêu, em tỉnh rồi?”
Sanh Tiêu gật đầu, miệng lí nhí.
"Em bất tỉnh bao lâu rồi?"
"2 ngày rồi!"
Anh đỡ cô ngồi dậy:
“Em từ từ thôi. 2 ngày rồi là anh chăm sóc cho em."
Sanh Tiêu chậm rãi: "Cảm ơn anh!"
"Cảm ơn thôi sao?"
Sanh Tiêu lúng túng không biết phải làm sao để đền ơn cứu mạng.
Lâm Âu xoa đầu cô rồi nói:
"Anh đùa thôi. Em uống một chút nước đi!”
Anh cẩn thận đưa ly nước cho cô uống. Uống nước xong, Sanh Tiêu mới nhìn xung quanh. Căn phòng bệnh ngoài Lâm Âu, còn có quản gia của cô. Cô lên tiếng gọi:
“Quản gia…”
Quản gia vừa mang cháo tổ yến vào vừa vui mừng:
“Tiểu thư, may quá người đã tỉnh!”
Sanh Tiêu yếu ớt khó khăn nói ra từng chữ:
“Mẹ tôi chắc bà ấy hoảng sợ lắm?"
Quản gia gật đầu, tay lấy cháo tổ yến chưng sẵn ra cho cô uống:
“Phu nhân ngất xỉu đang ở nhà tĩnh dưỡng. Phu nhân có dặn khi nào tiểu thư tỉnh thì gọi cho phu nhân.”
Sanh Tiêu còn gì lạ chứ? Chắc hẳn mẹ nuôi cô đang ở nhà xem tivi, đắp mặt nạ rồi còn ăn bào ngư.
Người như cô đáng để bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550093/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.