Lâm Âu gấp gáp chạy đến gần sườn dốc, suýt chút nữa trượt chân xuống theo. May mắn là Duật Tôn đã kịp nắm áo của anh lại.
“Cẩn thận một chút!”
Mặt Lâm Âu tái xanh, tay anh run rẩy lấy điện thoại ra gọi. Nhưng vì quá run đã khiến điện thoại rơi xuống.
Duật Tôn nhìn thấy điện thoại rơi mà muốn đấm vào mặt Lâm Âu:
“Chết tiệt! Có chút chuyện làm cũng không xong?”
Lâm Âu thở không ra hơi:
“Duật thiếu, điện thoại của ngài đâu? Mau gọi cứu hộ đi!”
Duật Tôn ngồi bệt xuống, lấy từ điện thoại từ trong túi ra định gọi nhưng ở trên núi không có sóng.
“Không có tín hiệu!”
Lâm Âu xoay người rời đi, rất nhanh đã bị Duật Tôn nắm cổ áo lại. Ánh mắt dữ tợn nhìn Lâm Âu:
“Tính chạy?”
Lâm Âu lắc đầu: “Duật thiếu, tôi xuống núi tìm cứu hộ.”
Duật Tôn cười khẩy: “Nếu đi cũng là ta đi!”
Lâm Âu lắc đầu giải thích vội: “Duật thiếu, ngài ở đây canh chừng. Xem một chút nữa có động tĩnh bên dưới không. Tôi rành địa hình ở đây nên chắc chắn sẽ đi nhanh hơn người.”
Duật Tôn cười khẩy: “Ngươi nghĩ ta tin ngươi?”
“Duật thiếu, bây giờ là tình hình gì rồi? Đó là em gái của ngài đấy. Nếu còn chậm trễ không biết hậu quả thế nào? Báo chí sẽ nói gì về Duật thiếu như ngài.”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Âu, Duật Tôn buông tay.
“Ngươi nhanh lên!”
Lâm Âu không đi mà chạy. Dù có trượt chân bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550092/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.