Duật Tôn không hề hoảng sợ. Hắn càng lúc càng hứng thú:
“Haha. Sanh Tiêu, rốt cuộc cô tính làm gì?”
Sanh Tiêu rất hoảng cô vừa mình 5 tên trước mặt, vừa lấy tay đe doạ Duật Tôn. Cô đứng ở phía sau hắn. Thân hình của hắn rất lớn, chỉ ngồi thôi đã cảm thấy áp bức người khác rồi. Tay cô run run không giữ yên một chỗ, khiến cho mảnh chai khứa vào cần cổ của hắn tạo ra một đường ấn đỏ dài.
Hắn không cười, giọng trầm xuống:
“Sanh Tiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Cô nên biết mình đang đụng vào ai.”
So với việc bị 5 tên khốn làm ngục thì việc làm hắn bị thương nhẹ có đáng là gì?
“Anh mau bảo bọn họ cút hết cho tôi.”
“Bọn họ cút hết thì sao? Cô có chắc mình ra khỏi đây được không?”
“Tôi không cần biết. Anh mau bảo bọn họ cút đi. Tôi còn chưa yêu ai. Còn chưa hôn ai, làm sao có thể để bọn họ làm nhục? Nếu đã như vậy, chi bằng tôi với anh cùng chết!”
Cô gái nhỏ thật sự rất sợ. Tay run nhưng vẫn kiên trì cầm chặt cái chai. Đó cũng là vật duy nhật khiến cô có thể dựa vào.
Cô ấn mảnh chai vào cô hắn mạnh hơn một chút. Lần này da thịt bị xé rách làm chất lỏng màu đỏ chảy ra. Cô khiến Duật Tôn khẽ cau mày.
Hắn nghĩ, một mình hắn cũng có thể đối phó được cô. Cần gì đến 5 người. Để người khác đồn ra ngoài, hắn còn mặt mũi gì nữa chứ?
Duật Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550087/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.