Sanh Tiêu rất bày xích, cô cựa quậy không thôi.
“Anh nói điên cái gì vậy? Chúng ta là anh em. Thả tôi ra!”
“Ồ! Cô mang họ Sanh, còn tôi họ Duật. Chúng ta có liên quan lắm sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Sanh Tiêu thật sự kiệt sự. Nếu tiếp tục như vậy, cô thật sự không chống đỡ nổi. Rốt cuộc cô đã làm gì sai khiến bản thân bị như vậy? Sóng mũi cô đột nhiên cay cay. Nơi khóe mắt trực trào như giọt nước tràn ly. Chỉ cần một cử động nữa thôi sẽ tuôn trào như thác đổ.
“Tại sao?”
Còn chưa kịp nói tròn câu, bóng đen trên kia đè xuống, cô chỉ cảm thấy eo cô đang bị bàn tay to lớn siết chặt lại. Nụ hôn mát rượi, ngang ngược của người đàn ông mạnh mẽ ập tới.
Sanh Tiêu trợn to mắt.
Gương mặt Duật Tôn quả nhiên thiên phú tuyệt mỹ khiến tư duy Sanh Tiêu chìm vào hỗn loạn vô bờ. Nhưng với hắn tuyệt đối không thể. Hàm răng cô không hè hé mở. Duật Tôn bóp eo cô để cô kêu lên một tiếng.
“Á…”
Đầu lưỡi nóng bỏng lợi dụng kẽ hở chui vào bên trong. Sanh Tiêu cảm thấy cổ họng bỏng rát như bị thiêu đốt. Cô khẽ kêu lên:
“Ưm…”
Duật Tôn nghe được tiếng kêu khiến hắn càng lúc càng tự mãn, điên cuồng hôn rất sâu, rất mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt chọc ghẹo, mút lấy đầu lưỡi cô.
Mùi rượu anh đào phảng phất phả ra một sức hấp dẫn khó tả. Toàn bộ hô hấp như bị tước đoạt, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550088/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.