Sắc mặt cô bi thương, đau đớn nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ quật cười. Điều này làm hắn kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy ở cô trước đây. Tay hắn đột ngột bị hất ra. Sanh Tiêu cười khẩy nhìn về phía Mẫn Nhi. Lời từ miệng khiến cô ả cứng đờ:
“Mẹ tôi nói đúng! Cô lấy gì chứng minh đó là con của anh trai tôi? Anh trai, nói không chừng cô ta không chỉ ngủ với một mình anh. Còn rất nhiều tên đàn ông khác.”
Mẫn Nhi bị lời này chọc đến phát điên. Cô ta như uống tiên dược, đột ngột hết đau đứng dậy bước về phía Sanh Tiêu. Lúc cô ta vung tay lên, Sanh Tiêu đã dùng tay mình nắm chặt cổ tay cô ta hất mạnh xuống.
Lần đầu là hất tay Duật Tôn. Lần thứ hai, đương nhiên có chút kinh nghiệm. Sanh Tiêu dùng hết sức lực của mình đẩy ngã cô ả.
Giọng cô ta uất ức: “Tôn… Anh còn đứng nhìn? Anh làm gì đi?”
Sanh Tiêu lần đầu trong rất nhiều năm quật cường quát lại, dù đang rất run nhưng giọng cô nghe có chút lực hơn:
“Anh trai, tôi khuyên anh tốt nhất là dứt khoát với cô ta. Đừng để người khác ăn ốc rồi bắt anh đổ vỏ.”
“Tôn…Em không có!”
Sanh Tiêu lấy hơi hét lớn khiến Mẫn Nhi im bặt:
“Tôi còn chưa nói xong ai cho phép cô nhảy vào? Tôi nói cho cô nghe, chuyện con của cô là do mẹ tôi quyết định. Chuyện này không liên quan đến tôi. Cô muốn tìm đi tìm mẹ tôi đi!”
Sanh Tiêu vừa nói vừa run.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550086/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.