Sanh Tiêu nắm lấy cổ tay đang đau của mình. Nước mắt liên tục chảy ra. Vai gầy run lên bần bật vì sợ. Nhưng một chữ cũng không dám hỏi hắn.
Chỉ sợ lúc cô mở miệng đã bị hắn tát vài cái.
Duật Tôn mang Sanh Tiêu đến khách sạn. Hắn thô bạo lôi cô vào bên trong. Sanh Tiêu có ghì chân lại không đi nhưng vì lực lôi mạnh đến mức chân cô phải nghe theo.
Hắn mở cửa phòng, ném Sanh Tiêu vào bên trong.
Lực kéo rất mạnh khiến cô ngã xuống. Lúc ngã cô dùng vai chống đỡ cả cơ thể nên đau nhức từ đó mà ra. Tựa như sắp gãy xương. Đau đến mức Sanh Tiêu chỉ có thể cắn răng vào môi chịu đựng.
Duật Tôn đến sofa chễm chệ ngồi xuống. Đôi chân dài bắt chéo. Người ngã ra sau. Sắc mặt vẫn u ám.
“Mau xin lỗi đi!”
Người phụ nữ nằm ở trên giường, sắc mặt cũng khó coi như cô. Nghe tiếng của Duật Tôn cô ta ngồi dậy. Thân hình nóng bỏng nhào vào lòng hắn. Giọng nũng nịu nghe đến buồn nôn:
“Tôn, nửa đêm anh còn mang ai đến đây?”
Duật Tôn xoa đầu cô ả. Đây phải nói là lần đầu tiên Sanh Tiêu thấy hắn cư xử dịu dàng với người khác. Không phải là ganh tỵ nhưng thật sự rất chua xót. Sóng mũi cô cay xè.
Duật Tôn nhếch môi khinh bạc:
“Người làm con chúng ta mất.”
“Tôn… Huhu… Anh phải lấy lại công bằng cho con của chúng ta.”
Cô ả tựa vào lòng của Duật Tôn khóc không ngừng.
Duật Tôn dời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550085/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.