Duật Tôn nói đi một chút mà hắn đi luôn không thấy quay về đón cô. Điện thoại của hắn gọi được nhưng hắn không bắt máy. Bây giờ là giờ nào rồi nhỉ mà người đi lại ngày một thưa dần?
Cái lạnh của trời đông thấm vào xương cốt truyền từ gót chân lên tới tận đỉnh đầu. Sanh Tiêu giỏi nhất là chịu đựng.
Cô chọn một góc khuất ngồi xuống, cả người co lại. Cảm thấy lòng bàn tay quyện lại đau đớn đến khi thả tay ra, nhìn thấy bốn vệt móng tay rõ mồn một.
Nếu thật sự chết ở đây thì sao nhỉ? Liệu có ai vì Sanh Tiêu mà đau lòng?
Trong ký ức của Sanh Tiêu, cô được một bàn tay ấm dắt cô đến cô nhi viện. Người đó cho cô một viên kẹo và nói với cô rằng:
“Sanh Tiêu ngoan, con ở đây đợi mẹ. Khi nào ăn hết kẹo mẹ sẽ về.”
Thế mà khi cô ăn hết viên kẹo, mẹ vẫn không xuất hiện. Nhờ các bạn ở đó trêu chọc, Sanh Tiêu mới biết mình bị bỏ rơi.
Cô quả đúng là ngây thơ. Hay nói đúng hơn là ngu ngốc.
Lần này cô lại bị Duật Tôn bỏ rơi? Có nhà mà không phải nhà, có nơi để mà về không thể về. Loại cảm giác này ai hiểu cho?
Sanh Tiêu ôm hai tay, cằm gần như chạm tới đầu gối. Người cô rất gầy. Tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua có thể mang Sanh Tiêu đi mất.
Ở một nơi cách đó không xa, Duật Tôn mang đôi mắt như muốn đem người con gái phía đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550084/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.