Khi mà Khan tỉnh dậy, mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn của hắn là một cái trần nhà. Không phải bầu trời hay là tán cây, không phải là quái vật hay gã hắc Tinh linh bắt hắn đi. Chỉ là một cái trần nhà tồi tàn. Khan ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt khỏi người, chiếc giường kêu lên vài tiếng kẽo kẹt. Chiếc giường được đóng đơn giản từ gỗ, có vẻ đang kiên cường chống đỡ sức nặng của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, không gian của căn nhà không lớn, có thể thấy cửa chính ra vào và một cửa phụ dẫn đến gian khác. Nội thất không cầu kỳ, trông cũng đơn giản và giống với cách trưng bày của đại đa số nhà dân. Trong lúc quan sát, Khan để ý tới chiếc tủ kính lớn đặt ở góc bên trong, bên mé phải chiếc giường. Không phải đựng bát dĩa mà là đầy rẫy chai lọ lớn nhỏ, có cả hộp gỗ đủ loại kích cỡ. Thấy vậy, Khan cũng lờ mờ đoán ra được gì đó.
Khan kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, xoay hông chuyển cơ thể bước xuống. Giày của hắn được đặt ngay ngắn gần bên chân giường, Khan cúi mình xuống tự mang giày vào.
Trên cổ còn chiếc vòng, Khan gọi tên Kahan trong đầu nhưng vẫn không nghe thấy lời đáp. Chắc là Kahan đang lo lắm, hoặc là giận điên lên. Bị cản bởi thứ này khiến nó không thể ra khỏi cơ thể hắn hiện hình luôn sao? Kahan là một Linh Hồn Sơ Khai mang lại nguồn ma lực vô hạn cho chủ nhân của nó, có vài lần Khan cũng thấy Kahan hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3370581/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.