Trên đường đi, Dalton cứ huyên thuyên với Hattie đủ thứ chuyện, từ nhà bên cạnh có chuyện gì cho đến việc trời hôm nay sẽ mưa hay nắng, cậu ta đều ồn ào không ngớt. Khan nghe thôi cũng thấy phiền, cũng như hắn cảm thấy may là Dalton không hề để ý đến mình. Trong khi đó Hattie vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, hoặc là cô ta đã quen, hoặc là cô ta đang cam chịu. Cái nào đi nữa thì đó cũng là phước cho Dalton.
"Làng này tồn tại từ khi nào vậy?"
Nhằm tìm sự yên bình trong tâm trí, Khan lên tiếng hỏi Dalton để cậu ngừng huyên thuyên vô bổ.
"Chú Jack sợ vợ lắm mà cứ sĩ diện bảo là không nên bị... Hả?" Dalton đang tía lia chuyện hàng xóm thì nghe Khan hỏi mình, câu chuyện khựng ngang, cậu ta nghệt mặt ra hỏi lại. "Ngài vừa nói gì ạ?"
Khan hơi khó chịu, nhưng không tỏ thái độ thẳng mặt. Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình.
"Làng này có tuổi đời bao nhiêu?"
"Cái này..." Dalton gãi đầu. "Tôi không biết ạ."
Khan nhướng mày. "Ý cậu là sao?"
"Từ khi có ý thức, tôi đã ở làng này rồi. Ulkos tối cao ban cho tôi sự sống, mọi người dân trong làng cũng thế. Chúng tôi chưa từng thắc mắc về chuyện này. Có lẽ là do... không cần thiết lắm?" Dalton trả lời không chắc chắn.
Lạc quan vậy à. Khan nhớ lại dáng vẻ tò mò của dân làng, không hề e dè quan ngại với sự hiện diện của người lạ. Còn cả bà lão đã sấn tới gần hắn, rì rầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3375661/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.