"Mẹ kiếp, sao đám ma thú ở đây nhiều vậy???"
Kelcey không giữ nổi bình tĩnh, cuối cùng cũng thốt ra câu chửi thề thổi bay hết hình tượng trầm tĩnh của bản thân. Anh đã bắn ra không biết bao nhiêu mũi tên, ma lực trong người dần cạn kiệt, mũi tên trong ống cũng không còn nhiều nữa mà đám ma thú thì vẫn chưa vơi đi được bao nhiêu.
So với tình hình của Kelcey mà nói, binh đoàn chinh phạt còn thảm hơn nhiều khi họ phải liên tục chiến đấu với đám ma thú cứ giết rồi lại xuất hiện, con yếu hay con mạnh đều không ngần ngại lao vào họ như thể chúng đang nổi điên khi lãnh địa của bản thân bị xâm phạm.
Thế nhưng Kelcey không thể rút lui, cả binh đoàn cũng thế. Họ đã nhận được tín hiệu của Khan sau gần nửa giờ lùng sục tìm kiếm, tín hiệu truyền đi đúng một lần rồi im ắng. Không biết tại sao tên hắc Tinh linh lại bắt cóc ngài ấy đến tận nơi này nữa!
"Không ổn rồi! Pháp sư đã kiệt sức!" Phía bên kia, một tên binh lính hô vang báo cáo lại tình hình.
Vào lúc này sao? Kelcey nghiến răng, bắn ra mũi tên cuối cùng trong tay. Nhanh chóng hạ gục một con ma thú bay lượn trên không.
Nếu cứ kéo dài tình hình như bây giờ, chắc chắn bọn họ sẽ chẳng còn bao nhiêu nhân mạng đến khi gặp được Khan. Lúc đó, bọn họ chỉ còn vài mống người kiệt quệ sức lực, liệu có đủ khả năng để chiến đấu với tên hắc Tinh linh kia? Tất cả Tinh linh đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3359803/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.