"Đứa bé đã không còn nữa rồi... con của tôi đã không còn nữa rồi!!"
Cô điên cuồng gào lên, giọng nói giống như tấm kính thủy tinh vỡ nát thành những mảnh vụn, chấn động như thế, đau nhói nhẫn tâm như thế.
Từng giọt nước mắt trong suốt, giống như những hạt trân châu trên xâu chuỗi bị đứt dây, rối rít lăn xuống.
Giọng nói thê lương giống như con dao găm, từng dao từng dao mà lăng trì lấy lòng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Ân Ân... đừng như vậy nữa. Em đánh anh đi, là lỗi tại anh..."
Anh ôm lấy thân thể thon gầy đang run rẩy không dứt của cô.
"Cút đi, anh mau cút đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa"
Vừa la hét, tay chân của cô liên tục đánh vào người của anh, cố gắng tránh né bàn tay đang chạm vào người mình.
"Mau, Trình Khải, anh mau đưa anh ta ra ngoài đi, em không muốn thấy mặt anh ta..."
Giọng của Lăng Mạt Ân càng ngày càng yếu, một loại cảm giác hít thở không thông bỗng chốc đánh tới. Khung cảnh trước mặt cô bỗng tối sầm, kết quả cô té xỉu trong lồng ngực của Lăng Tĩnh Thiên.
"Ân Ân?"
"Bác sĩ! Bác sĩ!"
Lăng Tĩnh Thiên và Trình Khải vội vàng kinh hô lên, anh nhanh trí liền nhấn nút gọi nơi đầu giường.
"Tôi nói này!"
Bên ngoài phòng bệnh, Hứa Diệu Triết một tay chống lên trán nhìn Lăng Tĩnh Thiên.
"Cậu có làm gì thì làm nhưng cũng phải bình tĩnh chứ? Bệnh nhân của tôi mới vừa tỉnh dậy thì lại bị cậu làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101452/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.