"Đứa bé đã không còn nữa..."
Lăng Tĩnh Thiên nói ra từng chữ một, đáy mắt thoáng nhìn qua từng người. Xuyên thẳng nhìn đến hai người đàn ông đang từ thang máy đi ra.
"Đứa bé không còn..."
Lăng Viễn nghe vậy thì như muốn ngã đi, may là được Từ Trí Minh và Lăng Lâm đỡ lấy.
"Vậy thì còn Ân Ân? Ân Ân ra sao rồi?"
"Kỷ Nam..."
Đông Kỷ Nam thấy Từ Hiểu Nhi liền bước nhanh đến.
"Tình hình đã sao rồi?"
"Đứa bé không còn nữa..."
Từ Hiểu Nhi rưng rưng mắt nhỏ giọng nói.
Bên kia người còn lại là Trình Khải, hai tay của anh ta cuộn chặt lại, im lặng dựa vào gốc tường.
"Tình trạng hiện tại của cô ấy rất xấu, bây giờ vẫn còn cấp cứu ở bên trong..."
Sau câu nói, tất cả đều sốt ruột, lo lắng ngồi ở trước phòng bệnh chờ mòn mỏi.
Cũng không biết qua bao lâu, đèn bên ngoài phòng giải phẫu đã tắt, cửa bị đẩy ra.
Khoảng thời gian chờ đợi này, khiến Lăng Tĩnh Thiên có cảm giác hệt như mấy thế kỷ đã trôi qua, từng giây từng phút đều là đau khổ.
"Cô ấy sao rồi?"
Không khống chế được, giọng của chính bản thân anh lại run đến như vậy.
"Đã qua cơn nguy kịch rồi"
Hứa Diệu Triết lau đi từng lớp mồ hôi trên trán của mình, anh nở nụ cười rồi vỗ vai Lăng Tĩnh Thiên.
"Tôi đã hứa với cậu rồi, tôi sẽ cứu cô ấy bằng mọi cách"
Nghe đến đây, mọi người đều đồng đều thở nhẹ ra một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101450/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.