Dưới bầu trời đen kịt của Tây Châu, từng làn gió đêm thoáng thổi qua đôi chân trắng ngần thon dài của Lăng Mạt Ân.
Một chiếc áo sơ mi đen ngang đến eo, một cái quần ngắn trắng bó sát đùi. Với thân hình cao ráo lại khiến cô trông xinh đẹp hơn nhiều lại mang chút gì đó cuốn hút. Vì là buổi đi gặp bạn bè của Lăng Tĩnh Thiên, địa điểm lại là ở Mê Ý nên cô cũng đã chọn một phong cách cho họp với không khí nơi đây một chút.
Hiện tại cô và Lăng Tĩnh Thiên đang đứng trước cửa Mê Ý. Dưới ánh nhìn của những người đi xung quanh, Lăng Tĩnh Thiên không khỏi kéo cô gái bên cạnh mình sát lại, bá đạo tuyên bố chủ quyền.
"Ánh mắt của anh hiện tại chẳng thể giết người được đâu"
Lăng Mạt Ân nhìn gương mặt tối thui của ai đó đang đứng kế bên tốt bụng mà lên tiếng nhắc nhở.
Anh quay đầu mím môi nhìn cô không nói lời nào.
"Anh vẫn còn giận đấy à?"
Gương mặt chẳng rõ buồn vui kiểu này của Lăng Tĩnh Thiên là xuất phát khi còn ở nhà.
Đùng một cái ai đó lại muốn làm vận động tay chân, nếu không phải cô nhăn mặt cố gắng phản đối thì chắc bây giờ cả hai cũng chưa có mặt tại đây.
"Không biết! Về nhà phải đền bù cho anh"
"Được được rồi..."
"Tăng gấp năm số lần mà mình làm mỗi ngày"
"....."
Kiểu này có phải là muốn giết chết cô đúng không?
Lăng Tĩnh Thiên nở nụ cười mang đầy hàm ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101426/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.