"Cho dù mai mốt Mục Giai Châu có chết đi, anh cũng sẽ không đi nhặt xác cô ta"
Cô cứng đờ cả người, kinh ngạc nhìn anh. Chưa bao giờ cô nghĩ người đàn ông đầy phong độ, điềm đạm như anh lại có thể nói ra câu nói này.
Sau vài giây thất thần, cô mới khó khăn mở miệng hỏi lại.
"Anh nói thật ư?"
"Thật"
Lăng Tĩnh Thiên nghiêm túc gật đầu với cô, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô vẫn còn sự hoài nghi. Hai ngón tay dịu dàng miết nhẹ đôi môi, anh bình thản hỏi lại cô.
"Em rất khó tin vào điều này có đúng không?"
Giọng trầm thấp ở trong đêm, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của anh hơi khép hờ. Nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh đang nhìn mình, nhìn như muốn xuyên thấu qua cả tâm hồn của cô, như muốn chứng minh là anh đang nói thật.
"Những lời anh đã nói hôm nay thì về sau anh nhất định sẽ làm được!"
Nhìn sâu vào đôi mắt của anh, một loại tin tưởng áp đảo ở trong lòng cô. Cô tin, cô tin rồi, sống với anh từ nhỏ, một phần tính cách của anh cô cũng điều biết rõ, người đàn ông như anh nếu đã nói ra lời gì thì nhất định sẽ làm được.
Lăng Mạt Ân cong môi lên cười cười, gật đầu nói.
"Em tin anh"
"Đã hết giận chưa?"
"Đã hết rồi"
Cơn buồn bực lúc trước, chỉ sau vài phút, chỉ sau vài câu nói của anh thì đã tan biến đi hết không còn một dấu vết nào.
"Này..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101416/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.