"Em không muốn thấy Mục Giai Châu làm ở công ty mình nữa"
Đáp lại câu nói này là gương mặt hơi biến sắc một chút, sự im lặng của Lăng Tĩnh Thiên. Anh đứng đó nhìn cô, nghiêm túc nhìn, cô lại từ từ lui về phía sau nở nụ cười nhạt.
"Sao anh chẳng nói gì? Im lặng đến thế sao?"
Lăng Mạt Ân nói, trong giọng nói nhận thấy rõ ràng sự buồn bực.
"Em đừng ngang bướng như thế nữa"
Lăng Tĩnh Thiên đột nhiên thở dài nói.
"Ngang bướng? Anh vì Mục Giai Châu cô ta mà bảo em ngang bướng?"
Cô lên tiếng hỏi lại, trên môi nở nụ cười chế giễu.
"Chẳng lẽ em không được phép cấm cản người đang có ý đồ muốn cướp bạn trai em đi sao?"
"Em hãy nghe anh nói..."
Lăng Tĩnh Thiên nắm lấy tay cô, anh bình tĩnh nhìn cô.
"Hay là anh không muốn sa thải Mục Giai Châu?"
"Ân Ân..."
"Anh trả lời em đi?"
"Chuyện này hiện tại thì không được..."
Anh nói không được?
Nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Lăng Tĩnh Thiên mà nơi ngực cô bỗng đầy đau nhói.
"Anh đi về phòng đi, em mệt rồi em muốn đi ngủ"
Lăng Mạt Ân gạt tay đang bị Lăng Tĩnh Thiên nắm ra. Nhưng cô chỉ mới vừa đi được vài bước thì đã bị anh nhoài người túm lấy tay, dùng sức kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng, anh ôm lấy cô thật chặt.
"Anh mau buông em ra..."
"Rốt cuộc giữa em và Giai Châu đã nói những chuyện gì?"
Vẫn là câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-dong-phong-nao/3101415/chuong-39.html